NẾU BIẾT RẰNG MAI - CÕI TẠM

NẾU BIẾT RẰNG MAI ...

Nếu biết rằng mai tôi bỏ tôi 
Bao nhiêu ấp ủ ở trong đời
Tôi đem gửi hết vào trong gió
Thanh thản , nhẹ nhàng tung cánh bay

Nếu biết rằng mai phải tạ từ
Bao nhiêu dành dụm của riêng tư
Tôi đem ban phát người nghèo khổ
Đổi lấy trong lòng không luyến lưu

Nếu biết rằng mai tôi bỏ mình
Đêm ngày thầm lặng với lời kinh
Cầu cho nhân loại luôn an lạc
Thế giới hoà bình chẳng sát sinh

Nếu biết rằng mai tôi vắng tôi
Vầng dương vẫn chiếu rọi khắp nơi
Mây trôi lãng đãng trời xanh thẩm
Có nghĩa gì đâu một kiếp người

Tôi đến , tôi đi chẳng đến đi
Đừng than , đừng khóc lệ chia ly
Gặp nhau khoảnh khắc không hò hẹn
Duyên hết thôi đành - lưu luyến chi

Nếu biết rằng mai tôi ngủ say
Phải lo chuẩn bị kể từ đây
Hàng ngày niệm Phật không xao lãng
Cận tử nghiệp rồi nhớ chẳng sai

Nếu biết rằng đời như giấc mơ
Tu mau kẻo trể chớ chần chờ
Trầm luân bao kiếp , sao chưa tỉnh ?
Quán trọ qua ngày chỉ thế thôi

Nếu biết rằng mai tôi viễn xa
Hận thù , ganh ghét hãy cho qua
Tình thương , yêu mến rời buông bỏ
Trống rỗng trong lòng rất nhởn nha

Nếu biết rằng mai tôi bỏ đời
Bềnh bồng , nhẹ nhõm tợ mây trôi
Không còn dính mắc đời nhân thế
Tự tại , an nhiên mĩm miện cười

Nhật Đạo
4/5/2016





Nếu Không Còn Ngày Mai . 

Thích Tánh Tuệ

Giả dụ ngày mai.. tôi bỏ tôi
Dù bao mộng ước vẫn đầy vơi..
Tôi sẽ đi trong niềm thanh thản
Hay ngoảnh nhìn sau.. lệ tiếc đời ?

Giả dụ ngày mai phải tạ từ
Một đời gom góp những riêng tư..
Tôi mang theo tất, hay nhường lại 
Dẫu tận đáy lòng bao luyến lưu!

Giả dụ ngày mai.. tôi bỏ mình
Yên bình, phúc lạc với lời kinh.
Hay ra đi giữa  nghìn thương, hận.
Giữa những dằng co mé tử, sinh ?

Tôi biết ngày mai nếu vắng tôi
Vầng hồng vẫn rạng, vẫn mây trôi.
Vẫn tiếng trẻ thơ cười trong trẻo..
Tôi, nghĩa gì đâu giữa cuộc đời! 

Nếu thật ngày mai sẽ..  ngủ say
Thì nay tôi sống thế nào đây ?
Lời thương xin nói thay thù hận
Hay vẫn ngập lòng chuyện đắng cay ?

Tôi biết trần gian một giấc mơ
Mà vẫn tranh giành đến xác xơ.
Cố vớt trăng vàng trên bến mộng
Mấy độ trầm luân.. tiếp dại khờ.

Ví dụ ngày mai tôi bước xa
Bàn tay quen nắm có buông ra?
-  Còn hơn thiên hạ từng câu nói.
Bao nỗi căm hờn quên , thứ tha ?

- Nếu thật ngày mai tôi bỏ đời
Chiều nay ngồi nhẹ ngắm mây trôi,
Niềm thương xin gửi cùng đây đó..
Nguyện chỉ mang theo những nụ cười.

Tôi như đã đến, chưa từng đến
Thì đời đâu rớt lệ chia phôi ?
Hôm nao gặp gỡ .. chưa từng hẹn
Đi, chẳng ai chờ , có thế thôi !
Bởi Đời Là Cõi Tạm




 Bởi đời là cõi tạm 
 Nên sống thật với nhau 
 Nếu kiếp người trôi mau 
 Thì oán thù dừng lại.

  
Bởi không gì tồn tại 
 Nên giận hờn bỏ qua 
 Nếu lòng mình vị tha 
 Thì nỗi sầu tan biến.
  
Bởi không gì lưu luyến 
 Nên đừng buộc ràng thêm 
 Nếu có ngày và đêm 
 Thì mê rồi phải ngộ.

  Hình động hoa hồng đẹp, Hinh dong hoa hong dep
Bởi mộng đời dễ vỡ 
 Nên quý trọng hôm nay 
 Nếu thế sự vần xoay 
 Thì ngồi yên tĩnh lặng.

  Hình động hoa hồng đẹp, Hinh dong hoa hong dep
Bởi lòng người sâu thẳm 
 Nên đừng cạn nghĩa ân 
 Nếu mang nặng nghiệp trần 
 Thì buông rời vọng tưởng.

  
Bởi tham cầu danh tướng 
 Nên quán niệm vô thường 
 Nếu ai còn tha phương 
 Thì nhớ về nguồn cội.

  
Bởi ai còn nông nỗi 
 Nên nhớ lấy lời xưa 
 Nếu ai đi trong mưa 
 Thì thấm đời gian khó.
  
 
Bởi yêu trong giông gió 
 Nên hiểu tình long đong 
 Nếu “Sắc tức thị Không” 
 Thì… vô cầu, vô niệm.
Thích Tánh Tuệ
THƠ trên FB:

Dọc Đường Đi

Một dặm cùng đi với Nỗi Vui
Nỗi Vui nói mãi chẳng ngưng lời
Nhưng mà tất cả điều ả nói
Chẳng làm khôn được cái thằng tôi.

Một dặm cùng đi với Nỗi Buồn
Nỗi Buồn chẳng nói cứ im luôn
Nhưng tôi học lắm điều hay lạ
Khi bước chân đi với Nỗi Buồn.
Phan Hạnh

(dịch từ bài thơ Along the Road của thi sĩ người Anh Robert Browning)
Along The Road
I walked a mile with Pleasure.
She chatted all the way,
But left me none the wiser
For all she had to say.
I walked a mile with Sorrow,
And ne’er a word said she;
But, oh, the things I learned from her,
When sorrow walked with me!
Robert Browning (1812-1889)


Tên quê hương vì sao tôi gọi mãi?
Lưu vong đời tôi khắc khoải khôn nguôi, 
Tâm lắng nghe từ vang vọng xa xôi 
Như tiếng bước, giọng nói cười của bạn.

 
(Ý từ bốn câu thơ đầu của bài thơ Milly ou la terre natale của Lamartine:
Pourquoi le prononcer ce nom de la patrie?
Dans son brillant exil mon coeur en a frémi
II résonne de loin dans mon âme attendrie,
Comme les pas connus ou la voix d’un ami.


Xa lâu quá quê nhà thành xa lạ
Biết tôi về có còn gặp ai quen
Hay cảnh xưa thay đổi khiến ngỡ ngàng

Quê cũ, xứ người tim đành chia đôi ngả. 

PH-NTH.

Nhận xét