Ảnh Bảo Trâm
Thu nhớ người...
Gió núi bay về trăng sáng quá
Chan hòa trên mấy ngọn thông xanh
Nhớ anh, em đứng chờ sương xuống
Nghe tiếng chim khuya hót trước mành
Còn nhớ hôm nào anh với em
Vườn Thu đêm ấy sáng trăng duyên
Yêu em anh nhé, yêu em mãi
Đừng phụ tình em, lỗi ước nguyền
Tuy phải xa nhau, tình cách trở
Hồn em vẫn ấm dưới trăng mơ
Em ấp trong tim lời thề ước
Là sẽ yêu anh đến trọn đời
Sương lạnh đêm nay trắng núi đồi
Cành thông lác đác ánh trăng rơi
Mặt hồ xao động như hơi thở
Em nhớ làm sao, nhớ một người
Thanh Vân
(9-2014)*
Sám Hối
Tôi đi mãi bên bờ lề nhân thế
Cười làm quen và khóc chuyện chia phôi
Tình ra đi tôi thương nhớ bồi hồi
Tình trở lại tôi ơ thờ lạnh nhạt
Trong chung thủy tôi là người bội bạc
Nên suốt đời tôi vẫn cứ đơn côi
Yêu âm thầm và nhớ tiếc xa xôi
Buông ngày tháng vào lụn tàn vào nhớ hảo
Hiện tại, hôm qua, ngày nay, dĩ vãng
Thì yêu thương có mới mẻ bao giờ
Tôi với tình không có thuở ban sơ
Cũng không nốt phút giả từ vĩnh biệt
Lòng chỉ biết yêu điên cuồng tha thiết
Yêu âm thầm, vâng có thế mà thôi
Cho đến khi người ta đã xa rồi
Tôi chợt hiểu một mối tình vừa chết
Tình rảy chết, tim sầu nghe mỏi mệt
Dòng đời trôi ràn rụa nét thơ trinh
Vì đã quen khinh bạc chuyện ân tình
Giờ mới biết mộng mình khờ dại quá
Ôi tất cả những mối tình xa lạ
Chưa thành hình đã rã tự bào thai
Hảy cồn lên và nhỏ lệ u hoài
Cho tôi khóc những di hài duyên cũ.
Thanh Vân
Nhận xét
Đăng nhận xét