Từ Ấy 1
Từ ấy thơ anh thành cỏ mục
Bên lề thui thủi bóng sao đêm
Đài sương còn ngậm vành trăng sữa
Nhỏ xuống làm chi ít giọt mềm…
Từ ấy quê hương tàn khói lửa
Cỏ thành hoang dại huống gì thơ
Dù em có hiểu hay không hiểu
Cũng chẳng làm sao đổi thế cờ…
Từ ấy anh đi vào lận đận
Em vừa hé mộng để tương tư
Làm sao anh biết mùa đau tới
Để kịp nhìn em nói tạ từ…
Từ ấy em thành dâu xứ lạ
Ví dầu có tiếc mộng vừa đau
Thì xin hãy ghép vần thơ cũVào mộng yên bình vạn thuở sau...Nhược Thu................................................... Ngày Mai Trên Vết Trầy Con Gái
Ta ước mùa thu quên trở lại
Khỏi nhìn chiếc lá lén xa nhau
Bàn chân em khỏi cần lo ngại
Khi bước trườn qua một lối nào
Ta ước đường đi quên dính bụi
Để đừng in dấu gót chân son
Hàng cây cũng chẳng thành nhân chứng
Khi lén nhìn em ngây ngất hôn
Ta ước buồn xưa quên trú ngụ
Giữa dòng ký ức thoáng trôi nhanh
Ngày mai trên vết trầy con gái
Em cũng quên đời đã có anh
Em lén mùa thu quay trở lại
Để nhìn chiếc lá lén xanh chưa
Hàng cây quên lá mùa thu trước
Cũng đã quên mùa vẫn giống xưa
Nhược Thu
Nhận xét
Đăng nhận xét