Quán Thơ Hư Vô kỳ 199


1240458_701462036534980_1548922461_n
ĐIỆP KHÚC CHIỀU THÁNG BA
Sài gòn chiều mưa thời xanh tóc
Vỉa hè cỏ mọc dấu chân em
Đường Duy Tân hay Trần Quý Cáp
Chỗ nào cũng thấy rất còn quen.
Em đã không về nơi ấy nữa
Phố xá chờ nhau lạnh bóng chiều
Áo phai chưa hết đời lãng tử
Mà hồn tôi đầy vết rong rêu.
Cà phê sóng sánh ngang đáy tách
Nguyễn Du buồn nhớ mắt Thuý Vân
Điệp khúc của ngày tình con gái
Còn khua vang nhịp guốc thật gần.
Của những lần Sài gòn mưa tới
Chiều xanh xao góc phố Brodard
Giọt lệ chờ ai mà buông chậm
Cho buồn về kịp giữa tháng ba…
Hư Vô
CON ĐƯỜNG XƯA ĐÃ THAY TÊN
[Cảm tác bài Điệp Khúc Chiều Tháng Ba_Thơ Hư Vô]
Chiều nao em đi gió bay làn tóc,
Phơ phất lá rơi chờ bước chân em
Hồng Thập Tự con đường xưa yêu dấu
Anh đứng chờ một thuở đã thân quen
Ngày tháng nhạt nhòa tìm đâu thấy nữa
Con đường tình yêu lạnh lẽo bóng chiều
Tà áo trắng hững hờ mùa thương cũ
Anh đợi chờ lòng héo úa rong rêu
Đi tìm lại dáng xưa muôn ngõ ngách
Con đường tình nay đã chẳng còn tên
Hình dung mãi, mắt môi xưa con gái,
Vang vọng đâu tiếng em gọi thật gần
Có nhớ không ngày xưa tình vụng dại
Bài hát xanh xao, Biển Nhớ dạt dào
Còn âm hưởng nhịp dương cầm buông chậm
…Sài Gòn buồn hiu hắt giữa Tháng Ba
Phạm Thị Minh-Hưng.
PHỐ NÚI- XA NGƯỜI
Em về đêm qua phố núi
Hàng cây xanh xao bóng đợi
Giọt sương lăn trên tóc rối
Nghiêng nghiêng lạnh ướt vai người.
Em về đêm qua phố núi
Quán khuya nhạc đã im lời
Còn nghe hương thơm trên lối
Bên đời một kiếp rong chơi.
Người ơi! Tình đã phai rồi
Tìm mơ hương xưa chăn gối
Bàn tay bâng quơ tiếc nuối
Làm sao giữ bước chân người?!
Người ơi! Tình đã xa rồi
Từng cơn mê đau hấp hối
Bàn tay buông xuôi chới với
Làm sao giữ được tình người?- Xa xôi.
Em về đêm qua phố núi
Bóng đen che phủ phận đời
Bước chân dần xa trên lối
Em còn nhớ chút tình tôi?- Lạc loài.
Nguyên Chương Thảo
BÀI THÁNG BA
Lòng đêm ôm nỗi nhớ
Ru mùa rụng phai tàn
Ngọn đèn đường trăn trở
Bóng đổ dài miên man
Tháng ba mờ sương khói
Phủ cơn lạnh cuối mùa
Chìm dần theo bóng tối
Tuyệt mù năm tháng xưa
Cõi linh hồn mộng mị
Bay thẫn thờ lênh đênh
Nhìn đời trôi hoen rỉ
Nhớ quên rồi nhớ quên
Ðêm nay ngồi bó gối
Thương kỷ niệm phiêu bồng
Như giòng sông vời vợi
Chở nỗi buồn mênh mông.
Hoa Nắng
KHÚC THÁNG BA
“Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mùa mưa xa
Một tên người vừa nhớ
Một tên người vừa quên ….
Những phố dài anh đi
Mái nhà lên rêu xám
Chút tình nào phơi mưa
Em không là rêu bám
Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mù mưa xa
Một tên người ở lại
Suốt một đời riêng ta
Những đám đông vắng em
Là nỗi buồn anh đấy
Những bậc cầu thang quen
Căn phòng quen – ghế trống
Hoa hồng và bánh kem
Chút tuổi thơ ảo mộng
Hoa điệp vàng tháng ba
Mùa hạ dài đi qua
Khói trời hong mái tóc
Chút buồn nào trong hoa ….”
Đỗ Trung Quân
MỜ
Đọt tháng Ba xanh tương tư
Tự thiêu thân giữa thực hư trái mùa
Đàn kiến cánh cõng cơn mưa
Về ngang thành phố đong đưa lòng người
Em là khỏang trống hồn tôi
Để chiều gió nói những lời vu vơ
Dòng sông ngồi trong câu thơ
Nhìn tôi lạc lõng mơ hồ trong em
Bàn tay trói nhau thâu đêm
Không giữ được hết êm đềm ra đi
Ngày mai nắng hóa điều gì
Khi tôi thành gã biệt ly một mình?
Caphesuotngay
PHỐ NÚI CHỜ MONG
Phố núi rừng cao thị trấn mù sương
Em về chốn cũ bụi đỏ hoen đường
Quán Nhớ vắng anh mênh mang buồn quá
Mùa hoa ban loang tím nỗi sầu vương
Phố xanh xao ấp ủ khúc chờ mong
Ly cà phê sâu lắng giọt lệ lòng
Tháng ba rực cháy hoa vàng kỷ niệm
Nhấp nhô triền dốc dã quỳ đợi mong
Trời lụa thơ bềnh bồng mây trắng bay
Biển Hồ xanh thẳm soi bóng em gầy
Mưa chòng chành đan mềm trên suối tóc
Sợi nhớ sợi chờ…người ơi có hay
Lũ chim thôi hót phố lạnh mình ta
Giữa vùng ký ức ngàn năm chẳng nhòa
Lạc lỏng chiều buông khát khao lời gió
Bên bờ cỏ dại khóc cuộc tình xa
Tiểu Vũ Vi
DU TRẦM THÁNG BA
tôi đã ăn quả chín vàng này
khi lội qua dòng sông nước dâng
tôi nghe con chim hót hay này
bờ cỏ em còn để dấu bàn chân
tôi sẽ uống no mùa hạ này
khi nắng vàng lịm ngọt mùa xuân
và tôi hát bằng tay áo bay
em còn ôm gối ngủ đông
tôi sẽ đi qua tháng ba rất đầy
khóm loa kèn vang một khúc ngân
rồi tôi đi xa chẳng ai hay
em bên rào hong tóc phân vân…
Đào Công Điền
CÂY HOA GẠO
Cây hoa gạo đầu làng sao rồi em
Chỗ em tiễn trời xanh trôi tới
Anh sẽ về còn em mãi đợi
Bóng nắng tròn trong tay áo bà ba
Tựa như máu dễ nào phai mất
Đỏ khôn nguôi hoa ríu bàn chân
Mỗi độ đường tháng ba vẫy gọi
Gió qua làng thổi dọc đoàn quân
Hoa gạo ơi đừng vừa rơi vừa đợi
Mỗi xuân đi gom nhặt sắc lặng im
Em nghe thấu lời nhớ cây nhức nhối
Rằng anh sẽ về như em đã tin…
Lê Thị Mây
CỎ ĐÊM
Lụa sim trải tím chân đồi
lửa dâng hoa gạo thắp trời tháng ba
cánh cò lả cuối đồng xa
gió thơm sóng tóc em à ơi…bay!
Sương rừng nũng nịu mơn vai
nỗi riêng cong khuyết tình phai lặng thầm
Chỉ là vạt cỏ tri âm
tàn khuya rụng tiếng nguyệt cầm chơi vơi
không mùa, cũng trái tinh khôi
không mây, cũng lá trên đồi…ngậm sương!
Phan Thanh Minh

Nhận xét