Thơ Alphonse de Lamartine
(Truncated-First part)
Cô Đơn
(Phỏng Dịch bài L’ ISOLEMENT)
Bên triền núi âm thầm cây bóng lá,
Mặt trời buồn xuống nhẹ dưới chân mây,
Nhìn quanh đây cánh đồng in gềnh đá,
Đang miên man thay đổi dáng vơi đầy.
Và gờn gợn, sóng vỗ về bọt trắng,
Từ phương xa uốn khúc phủ mờ sương,
Nơi cảnh hồ im lìm nằm ngủ lặng,
Bóng “Sao Hôm” điểm thức giữa canh trường.
Đỉnh núi cao đã vướng đầy bóng tối
Ánh nắng chiều còn dệt nốt đường tơ,
Hơi trắng phủ bao dần mây khắp lối,
Vươn mình lên trải rộng bến cùng bờ.
Rồi bỗng nhiên chuông nhà thờ tha thiết,
Bóng giáo đường mãi miết giữa không gian,
Khiến lữ khách dừng chân niềm luyến tiếc,
Một ngày qua, khua lẫn giữa non ngàn.
Dù êm ái, hồn tôi không thổn thức,
Không gởi lòng trước cảnh đẹp huyền trang,
Tôi lặng ngắm bóng đêm loan từng lúc,
Ánh dương buồn không che nỗi hồn oan.
Vùng đồi núi ảo huyền qua ánh mắt,
Phương trời xa bóng tối ngã trăm chiều,
Thoáng không gian mờ mịt cảnh đìu hiu,
Đâu hạnh phúc chở hồn thơ say đắm.
Qua bao lớp tàng cây, lầu mái ấm,
Cảnh vật buồn không dấu hết niềm thương.
Sông núi nầy, rừng âm u vương vấn,
Vắng em rồi, hiu quạnh cả trùng dương.
TTT (2015)
Alphonse de Lamartine:"L'isolement"
L’ISOLEMENT
L’ISOLEMENT
Souvent sur la montagne, à l'ombre du vieux chêne,
Au coucher du soleil, tristement je m'assieds;
Je promène au hasard mes regards sur la plaine,
Dont le tableau changeant se déroule à mes pieds.
Ici, gronde le fleuve aux vagues écumantes,
Il serpente, et s'enfonce en un lointain obscur;
Là, le lac immobile étend ses eaux dormantes
Où l'étoile du soir se lève dans l'azur.
Au sommet de ces monts couronnés de bois sombres,
Le crépuscule encor jette un dernier rayon,
Et le char vaporeux de la reine des ombres
Monte, et blanchit déjà les bords de l'horizon.
Cependant, s'élançant de la flèche gothique,
Un son religieux se répand dans les airs,
Le voyageur s'arrête, et la cloche rustique
Aux derniers bruits du jour mêle de saints concerts.
Mais à ces doux tableaux mon âme indifférente
N'éprouve devant eux ni charme, ni transports,
Je contemple la terre, ainsi qu'une ombre errante
Le soleil des vivants n'échauffe plus les morts.
De colline en colline en vain portant ma vue,
Du sud à l'aquilon, de l'aurore au couchant,
Je parcours tous les points de l'immense étendue,
Et je dis : Nulle part le bonheur ne m'attend.
Que me font ces vallons, ces palais, ces chaumières ?
Vains objets dont pour moi le charme est envolé;
Fleuves, rochers, forêts, solitudes si chères,
Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé.
Nhận xét
Đăng nhận xét