THƠ_NGUYỆT SAN 98- 14/6/2014

 photo loihuongxuakhunghinh_zps74b7f151.jpg
Ảnh_N.V.Hà
*
LỐI HƯƠNG XƯA

Nắng chiều soi bóng lá vàng bay
Mơ hồ cứ ngỡ bước chân ai
Ơ hay tiếng gió đang đùa cợt
Chỉ có một mình tóc nhẹ lay

Lối cũ hàng cây gió mơ màng
Hoàng hôn nắng nhạt mây lang thang
Đi tìm dấu vết tình xa vắng
Hương xưa đâu đó lòng mênh mang

Nhớ làm sao tiếng trống trường tan
Lặng lẽ bên nhau mộng ngút ngàn
Cách xa từ độ tình e ấp
Tiếc nuối thẫn thờ mộng dở dang...

Biển chiều mưa ướt lạnh đôi môi
Vẳng tiếng ai đang gọi bên đời,
Đã xa xôi quá ngày xưa ấy
Mênh mông chiều tím biển mù khơi!

Phạm Thị Minh Hưng
*
*

Hoa tím Bằng Lăng 
 
Bằng Lăng hoa tím mến thương ơi
Tím cả không gian tím ngát trời
Hè đã về chưa bằng lăng hỡi
Màu tím nhạt nhòa nhuộm hồn tôi...
 
Hoa tím dịu dàng như ước mơ
Hoa rơi nhè nhẹ dáng bơ vơ
Hoa cài mái tóc người em gái,
Tím thương tím nhớ, tím tương tư
 
Em hát bài Hoa Tím Bằng Lăng
Vang từ quá khứ biết bao lần
Bây giờ xa lắc phương trời nhớ
Chỉ còn loài hoa tím bâng khuâng
 
Đây cành hoa ép tím bằng lăng
Tiếng hát ngày nao đã giá băng
Em giờ hun hút, sầu xa vắng
Nỗi nhớ lạnh lùng quên tháng năm...



Phạm Thị Minh Hưng
*

Duyên thơ
 
Thú vui tao nhã thanh cao
Ngâm thơ vịnh nguyệt
         dạt dào mê say
Ngẩn ngơ ngắm dáng mai gầy
Bâng khuâng
        thương cánh chim bay cuối trời
 
Thú vui tao nhã tuyệt vời
Thả hồn theo suối
        ca lời thiên thu
Bồi hồi nhặt áng sương mù
Trên hồ Than thở
          Đồi Cù – Cam Ly
 
Lạc hồn vào cõi Đường thi
Chìm trong vạn cổ
           tư duy sáng lòa
Con tim dệt gấm thêu hoa
Luật niêm vần điệu
           đậm đà vương tơ
 
Tri âm tri kỷ hằng mơ
Đồng thanh tương ứng
Bến bờ tâm giao
Thú vui tao nhã thanh cao
Ngâm thơ vịnh nguyệt
               dạt dào mê say
NGÀN PHƯƠNG
 
NỖI LÒNG
CHIM CÁNH CỤT
 
Ta lặng lẽ đứng bên ghềnh đá vắng
Nhìn đại bàng xoải cánh
       chín từng mây
Thèm được một lần chắp cánh tung bay
Qua rừng núi…
       trùng dương – Sa mạc rộng
 
Rưng nước mắt – ta thấy mình lạc lõng
Trách cuộc đời…
Sao nhỏ hẹp nhiễu nhương
Chỉ ước mơ giấc mộng rất bình thường
Được lướt gió băng sương
                       như chúng bạn
 
Mộng vô hạn mà sức thì hữu hạn
Ta ngậm ngùi
lững thững bước cô đơn
Có đôi khi thầm giận dỗi trách hờn
Sao kiếp sống bất công
                   đầy bất hạnh
 
Ta cố sức ngẩng cao đầu vỗ cánh
Vượt chính mình
Vượt nỗi khổ triền miên
Quyết kiên trì dũng cảm quyết bay lên
Nhưng kiệt lực
           đầu hàng câu mệnh số
NGÀN PHƯƠNG
HOA VÀ RÁC
Rác biến thành hoa tỏa ngát hương
Diệu kỳ tạo hóa tuyệt, vô cương
Hoa sắc tàn phai hoa thành rác
Rác – hoa – hoa – rác cõi vô thường
 
Đâu phải sinh ra đã là hèn
Bởi không ưa thích cảnh bon chen
Vì thế người đời coi như rác
Hoa – rác – rác – hoa chẳng sang hèn
LÊ MINH CHỬ
GỬI NGƯỜI QUAN HỌ
Buông chi câu: "Ở đừng về"
Làm người đi thấy nặng nề, vướng chân!
Ở? Về? Về? Ở? Phân vân
Về - còn gặp lại? Ở? chừng nên không?
Lời mời biết có thật lòng
Hay vui cứ thốt, bởi không mất tiền?(*)
Tâm Nguyện
* Lời nói không mất tiền mua
THƠ CHO MỘT NGƯỜI
 
Ta xin lỗi đã gá hờ em một nét môi
Khi sông biển đời ta mùa bão động
Để mắt em võ vàng từng đêm trống
Dẫu bên ta cũng chẳng có gì hơn
 
Thôi cũng đành xin lỗi những tủi hờn
Ngày xuân cũ đã không quay trở lại
Trái tim ta đã thành manh áo vá
Chẳng còn gì để có thể trao em
 
Thôi đừng nữa ta xin em đừng nữa
Những xác xao mòn mỏi những hư hao
Em hãy tô môi thắm một màu đào
Và ra phố mua một ngày nhan sắc
 
Ta bốn bể đồi hoang gió lộng
Ngại ngần gì chuyện đóng cửa cài then
Nên cũng đành một tiếng lỗi tình em
Ngày xuân đến ta mời em cất bước
ĐÀM LAN
VŨNG BUỒN
 
Cô gái bán trái cây nói nhỏ vào tai tôi
Chú ơi, mua đi, vì mận này không xài thuốc trừ sâu đâu nhé.
Chú không tin ư! Đây này, có mấy con sâu... ghẻ
Đang loay hoay trên cọng lá là minh chứng rõ rõ ràng!
Mắt cô long lanh và giọng cô nghiêm trang
Cứ như thể ăn sâu là bổ dưỡng!
 
Cô nàng bán vé số kèo nài, liến thoắng
Anh ơi, mua giùm em mấy tấm đi anh
37 nè, 96 nữa... ôi cái giọng ngân
Suýt chút nữa làm tôi tin mấy con số ấy
                             sẽ đưa tôi lên ngôi tỉ phú!
 
Sáng ra, điểm tâm với tô bún mà lòng còn ngờ ngợ
Rổ rau kia có nhuộm phẩm xanh rờn
Mấy cọng đọt chuối sao mà trắng ươm
Có tẩm cái gì không thì, mẹ ơi,
             chính cái bà bán bún cũng lắc đầu quầy quậy!
 
Đường sá thì đông xe, mà con người lại nóng nảy
Máy xe gầm gừ cũng chẳng át hết tiếng cãi nhau
Có khi chỉ vì những chuyện rất tào lao
Như cọ quẹt bởi phải nhúc nhích từng cen-ti-mét một.
Hoặc ai đó lỡ nhìn tấm lưng trắng muốt
Của cô nàng như chọc vào mắt vạn vạn người qua
Xe dừng lại và gã - chắc là người yêu của nàng - lao ra
Nhìn cái gì mà nhìn!
                Ông cho ngay một phang nón bảo hiểm.
 
Thử đọc báo mà xem, đọc chưa xong mà hổn hển
Với chuyện đời xe cán chó, chó cán xe
Sao cuộc đời có lắm chuyện thị phi
Sao mặt báo đẩy đưa hầm bà lằng
                 chuyện trong nhà ngoài ngõ
Chuyện thầy giáo, chuyện quan quyền,
              kể cả chuyện về nhiều ngài tiến sĩ
Học rõ cao, tay rõ khỏe để bóp họng bần dân
Vào bệnh viện mà xem, người chờ đợi lan tràn
Lâu lâu mới có lương y như từ mẫu.
Cái gì cũng tiền, vì tiền có bao giờ xấu
Và mùi thơm của nó ăn đứt mọi thứ nước hoa
Nó phủ lên lương tâm đến nỗi gây mù lòa
Cho đến nỗi ai cũng tin rằng nó chính là thượng đế
Thượng đế này chẳng cần viết hoa.
                  Hoa mà làm gì cho ra vẻ!
Tiếng sột soạt của nó ru ngủ mọi đắn đo
Đến nỗi, khi có việc, chỉ cần xòe tay ra
Là từng xấp trôi vào đâu không biết.
 
Cứ mở truyền hình ra mà xem cái thế giới loài người be bét
Mọi cường quốc cứ mãi mãi hằm hè
Mọi nhược tiểu cứ rưng rức nín khe
Hoặc cựa quậy bằng búa rìu
            mua từ những ông tai to mặt lớn!
Ấy vậy, miệng mấy ổng ngoác ra to lắm
Cứ như mấy ổng là thượng đế không bằng!
Thượng đế này cũng chỉ cần viết thường thôi,
             loại thượng đế đeo kính râm
Để khỏi phải thấy niềm đớn đau nhân loại.
Mà cũng để nhân trần không bao giờ nhìn thấy
Cái dã tâm của kẻ cậy bắp thịt mình to!
Chúng thế cả thôi! Cái miệng tròn vo
Nói thì nhiều mà làm ư? Còn xem lại!
 
Cứ nhìn lên bầu trời đi, có bao giờ nắng mãi
Hay mưa hoài cho thối đất tàn hoa
Chẳng biết ta có sức để đợi xem, rồi ra
Con người sẽ loay hoay như thế nào?
Để sống như Thượng Đế từ muôn xưa mong mỏi...
LAMTRẦN 21.03.2014

TRƯA NẮNG
 
Trời gì mà nắng thế
Cạn hết cả hồn xưa
Đàn chùng dây phèn phẹt
Thơ thộn giấc lơ ngơ.
 
Nắng xiên vào sau cửa
Gió ẩn giấc tu hành
Thi nhân lưng dán đất
Cót két cái quạt ngân.
 
Cún vàng tai lật bật
Thè lè lưỡi đăm chiêu
Chú kiến ngoi dáo dác
Bầy đàn tản mác đâu...
 
Lưng ao đôi ngỗng lội
Lạch phạch khoái trá cười
Nước dù rêu váng bụi
Cũng đủ hát lả lơi
 
Cúi nhìn buồng chuối trĩu
Chiếc lá mườn mượt xanh
Dường như lan man gió
Thi nhân có cựa mình?
LAMTRẦN
17.03.201
*
*
CHIẾN SĨ
Vùng trời, vùng đất, đến vùng khơi
Tổ Quấc Rồng Tiên đẹp tuyệt vời
Xứ sở quang vinh luôn trọn giữ
Quê hương yêu dấu chẳng buông trôi
Dù cho kẻ địch mưu xâm lấn
Đã có nhân dân thế sục sôi
Bất khuất anh hùng thề bảo vệ
Vùng trời, vùng đất, đến vùng khơi
Thanh Châu
THƠ THẨN
Một thơ, môt rượu, một mồi câu
Rượu ngọt, thơ hay, cứ nhập chầu
Cuộc nhậu vào đề toan tính chước
Sân chơi mở hội rủ rê khâu
Văn chương Tổ Quấc thêm hăng hái
Nước mắt Quê hương đủ giải sầu
Đông đảo yên hùng bày thế trận
Một thơ, một rượu, một mồi câu ...
Thanh Châu
NGÀY NÀY, THÁNG NỌ
Ngày này, tháng nọ, năm kia
Tình cờ vào một quán bia, gặp nàng
Ngón tay vàng những nhẫn vàng
Cổ đeo vòng bạc, vai quàng áo da
Nghe đâu, nàng - mụ Tú Bà
Buôn hàng tươi mát chuyển ra biên thùy…
 
Ngày này, tháng nọ, năm kia
Nàng trong khách sạn cặp kè một anh
Anh này đang tiến bộ nhanh
Vừa Giám đốc sở, vừa Thành ủy viên
Hai người đứng ở hàng hiên
Hôn nhau một cái rồi lên trên lầu…
 
Ngày này, tháng nọ, năm sau
Thấy nàng giảng lớp làm dâu xứ người
Mừng nàng làm cán bộ rồi
Có hai con gửi hai nơi xa nhà
Một con thì giống Chánh toà
Một con… như là… Cục trưởng Hải quan…
TRẦN NHUẬN MINH
ON THIS DAY, IN THAT MONTH…
On this day, in that month, in the year before last year
I unexpectedly went into a beer inn, and met with her
Her fingers turn golden with gold rings
Her neck wears a silver bracelet,
            and on her shoulder is a leather jacket
It’s said that she’s a Procuress
Dealing in fresh merchandises(*)
             which she sent to the frontier…
On this day, in this month, in the year before last year
She was in a hotel walking close beside a guy
The guy is progressing real quick
He’s both a Service Chief, and a member
             of the City Party Committee (**)
They both stood on the verandah
Kissed each other, then went upstairs…
On this day, in that month, in the following year
I saw her teaching
      the class of women that are daughters-in-law
                                    in foreign countries (***)
I’m pleased that she has become a cadre
With two children entrusted to people living at two places
                            far away from home
One of them resembles the Tribunal President
The other one… looks like the Custom-house Department Chief…
TRẦN NHUẬN MINH
Translated by VŨ ANH TUẤN
(*) Young prostitutes bought to serve the debauchees in the whorehouse
by Tú Bà (a character in the Tale of Kiều by Nguyễn Du) who is a procuress.
(**)Member of the City Party Committee: person who participates in or who is a leader of the Party that governs the City.
(***) A class for women marrying Taiwanese husbands.
DANH TIẾNG GIÀU CÓ
NHƯNG VẪN SỐNG GIẢN DỊ
 
Colleen Mac Cullough, tác giả cuốn sách nổi tiếng Những con chim ẩn mình chờ chết vừa tới Paris, thủ đô Pháp để trình làng cuốn sách mới của bà, một cuốn tiểu thuyết lịch sử đồ sộ về xã hội La Mã cổ xưa. Nhân dịp này, cô Catherine Ogier, nữ phóng viên tuần báo Pelerin Magazine đã phỏng vấn bà về cuốn sách mới, cũng như tìm hiểu vài nét phác họa về đời tư của tác giả người Úc nổi tiếng này. Sau đây là lời tường thuật của nữ phóng viên Ogier.
Bà vỗ vai tôi, giọng tâm sự: “Đừng nói chuyện Những con chim… nữa nghe. Xưa quá rồi. Từ đó đến nay, tôi đã viết thêm bốn cuốn tiểu thuyết nữa rồi. Với lại, tôi ghét cái phim truyền hình Mỹ phỏng theo tác phẩm đó. Thật bậy hết sức: y phục, phong cảnh, giọng nói của các nhân vật không giống ai. Thậm chí tôi không nhận ra những nhân vật của mình nữa. Thật tai hại…”. Bà Colleen Mac Cullough phá lên cười giòn giã, một giọng cười có tầm cỡ lục địa quê hương bà (Úc châu). Nhà tiểu thuyết nổi giận một cách vui vẻ, bởi vì chả có gì đáng giận cả, khi 20 triệu bản Những con chim ẩn mình chờ chết đã bán sạch, mang rất nhiều tiền về cho nữ văn sĩ “vĩ đại” ấy (bà cao 1m80, nặng 90kg). Ngồi chễm chệ trong ghế bành bà nói đùa: “Tôi là một tác giả nặng ký!”.
Mới đầu làm nghề thầy thuốc
Ngay từ hồi còn nhỏ, cô con gái ông chủ đồn điền mía ấy đã cao to quá cỡ. Vậy mà cô cứ vui vẻ chẳng hề có mặc cảm gì. Bây giờ đã 56 tuổi, bà vẫn tự hào về tầm vóc và sự yêu đời của mình. Bà vui tính nên người ta tưởng bà nông nổi, nhưng thực bà là một hỏa diệm sơn của sự đam mê. “Tôi ngốn sách như điên. Từ hồi 10 tuổi, mỗi tuần tôi ngốn khoảng 40 cuốn sách!”. Từ chỗ mê sách truyện như thế, tất nhiên bà phải đi đến chỗ viết sách. Bà tâm sự: “Từ hồi 15 tuổi tôi đã nhận thức được sức mạnh ghê gớm của ngòi bút. Ấy là nhờ một cuốn sách của ông William Faulkner, cuốn sách đã làm nên bước ngoặc đời tôi”. Nhưng từ chỗ ham viết, đến chỗ dám viết, con đường còn xa. Bà phải học để trở thành bác sĩ. “Có lẽ đó là nghề đầu tiên và nghề thực sự của tôi”. Mãi đến 40 tuổi bà vẫn còn độc thân và nghèo. Để có tiền xây xài, bà đã đưa cho một nhà xuất bản cuốn Tim, chuyện tình lỡ dở của hai kẻ bần hàn trong xã hội. Truyện in ra hầu như không ai chú ý. Nhưng ngòi bút đã có trớn. Bà bắt đầu viết về những kỷ niệm thời thơ ấu sống ở ký túc xá tại thành phố Sydney và tại nông trại gia đình, gần Wilmington. Thế là “Những con chim” không còn “ẩn mình chờ chết” nữa, mà tung cánh bay cao trên bầu trời văn học thế giới, đem lại cho bà danh tiếng và bạc tỉ.
Nổi tiếng cũng phiền. Bà kể: “Mới đầu căn nhà của tôi cứ ồn như cái chợ, thấy cũng vui vui. Nhưng từ khi nhận ra nhà mình biến thành một điểm tham quan du lịch, tôi hoảng quá, trốn luôn”. Và bà đã trốn đi thật, xa mãi tận một hải đảo, típ tắp ngoài khơi Úc châu. Đảo Norfolk là một nơi yên tĩnh, rất lý tưởng cho việc trầm tư và viết lách. Ở đây, bà hay viết về đêm, bên cạnh có mấy con mèo và bình cà phê nóng.
Mười ba năm nghiên cứu về La Mã cổ
Cuốn sách mới nhất của bà có tựa là Tình yêu và quyền lực đưa độc giả vào giữa lòng lịch sử La Mã. Đề tài này bà công nhận là khó, nhưng vẫn thích. Bà nảy ý định viết về đề tài này khi đọc Cicéron, văn hào La Mã cổ. Bà kể: “Từ mười ba năm nay, tôi đã nghiên cứu về các bậc thầy La Mã. Tình yêu và quyền lực chỉ là cuốn đầu trong bộ tiểu thuyết trường thiên sáu cuốn. Công trình này vừa là một thách đố ghê gớm, vừa là một cuộc phiêu lưu hấp dẫn. Lịch sử La Mã cổ chinh phục tôi”.
Tuy giàu có và danh vọng, nhưng tác giả lớn này vẫn sống giản dị. Bà tỉ phú này cũng biết ham chơi, nhưng là “chơi chữ” mà thôi. Bà ghét những gì hào nhoáng nên không bao giờ mang đồ trang sức. Bà có một tấm lòng rộng mở. Tiền của bà được dùng để tạo hạnh phúc nho nhỏ cho những cuộc đời nghèo khổ bất hạnh trên đảo. Tại đây, bà sống hạnh phúc bên chồng (ông bà lấy nhau đã được bảy năm). Bà chia sẻ với chồng thú làm vườn và vẽ tranh. Còn tiền và thì giờ, bà lo sửa căn nhà vốn đã rộng rãi của ông bà thành căn nhà thênh thang lộng gió bốn phương.
MINH TRIỆU dịch
ĐÀO MINH DIỆU XUÂN st.

Nhận xét