THƠ_NGUYỆT SAN 95


Bạn Xưa
*

GIẤC MƠ HOA

Có vạt Quỳ vàng bên triền dốc
Em là hư ảo cõi xa xôi
Ta tìm Em hết nửa đời người
Trong thoáng mộng em về bỡ ngỡ

Triền đất đỏ Quỳ vàng rực rỡ
Nắng mơ màng, em đứng kiêu sa
Giữa đất trời ngà ngọc dáng hoa
Là Em đó như trong mộng tưởng...

Đóa Quỳ xưa gió lộng ngàn phương
Nay về đây giữa cõi vô thường
Ta ngơ ngẩn lạc vào cơn mộng
Sắc vàng, nồng tỏa ngạt ngào hương

Ngắm nhìn em nồng nàn vô lượng
Chẳng ngại ngần sóng gió phôi pha
Ta chợt tỉnh cõi trần mê hoặc
Muốn cùng Em bước lại Tuổi Hoa...

Phạm Thị Minh Hưng



THÁNG TƯ TÌNH BUỒN

Tháng Tư trĩu nặng bờ vai,
Xót xa con nước chia hai lối về,
Chiều buồn mưa lạnh tứ bề,
Gió đêm buốt giá tái tê mặt hồ,

Tháng Tư thôi hết ước mơ,
Nắng gay gắt nắng, hững hờ mây bay,
Bâng khuâng mơ khúc sum vầy,
Long đong bèo dạt từ đây, tình đời,

Tháng Tư thân Hạc rã rời,
Bay xa tìm kiếm khung trời ước mong,
E gì sóng cả cuồng phong,
E gì biển mặn đôi dòng phân ly,

Tháng Tư tuổi mộng còn chi,
Tháng Tư lăng kính phân kỳ tình ta,
Tháng Tư nỗi nhớ nhạt nhòa,
Tháng Tư tình héo hắt xa mỏi mòn,

Bao nhiêu mộng ước vùi chôn,
Tình ơi mơ phút tương phùng bên nhau
Tháng Tư ngày tháng xót đau,
Đường về xa quá còn đâu ước thề...!
Phạm Thị Minh-Hưng

CÔ ĐƠN

Đêm kia, trời trong lắm
Có gã ốm, gật gù
Bên chai bia dang dở
Với nỗi buồn thiên thu

Gã ngồi từ lâu lắm
Chẳng ừ hử một ai
Chỉ nghe hơi thở ngắn
Như một chút u hoài

Không ai mời được gã
Rời khỏi cái đơn côi
Để đời mình xa lạ
Với những những nụ cười

Đăm chiêu thêm một hớp
Cho men đắng đậm dần
Cho chân về bước thấp
Bước cao, bước phong trần

Đêm qua, cũng nơi ấy
Cũng cái bàn con con
Cũng ánh nhìn ngây dại
Vào chai bia héo mòn

Đêm nay, bàn sương lạnh
Cũng gã ngồi so vai
Mắt sao nhòe ngấn lệ
Vợ mất, đời sầu ai...

LAM TRẦN
05.4.2013


TỰ NHIÊN

Gió ơi! gió thổi làm gì
Phải chăng đùa rỡn hay vì cô đơn?

Trăng ơi! trăng sáng suốt đêm
Phải chăng vì tiếng hát em ngọt ngào?

Anh làm thơ bởi vì sao?
Thả hồn theo gió, hòa vào ánh trăng

Thơ, trăng, mây, gió… cái duyên
Tất cả đều thuận tự nhiên vận hành
LÊ MINH CHỬ
VẾT THƯƠNG LÒNG

Đá bất lực trước niềm đau thế sự
Đời bể dâu chôn lấp chuyện ngàn năm
Dòng lệ cứng bờ mi sầu lữ thứ
Gió thở dài tiếc nuối thuở xa xăm

Hòn vọng phu lặng nhìn cơn bão biển
Mây lang thang đồng cảm nỗi hoài mong
Suối lặng lẽ tìm sang vùng kỷ niệm
Đá khóc thầm nước mắt tím chiều đông
NGÀN PHƯƠNG
ÂM ĐIỆU THẦN TIÊN

Trải hương lòng không đủ ngọt câu thơ
Ta ray rứt cảm thây mình có lỗi
Ta đau đớn tự cho mình trọng tội
Vắt kiệt sức mình chưa diễn tả trọn tâm tư

Thời gian trôi như một cánh tình thư
Trời kim tuyến ngỡ ngàng như sắp khóc
Giấc mơ dài ta thấy mình đơn độc
Trên con đường cát bỏng giữa sa mạc hoang vu

Có đôi khi trong vực thẳm sương mù
Ta lầm lũi đi tìm một vần thơ mượt mà óng ả
Một ý thơ lóng lánh sắc cầu vồng
Ta khắc khoải với niềm đau ám ảnh

Mơ về một hạt minh châu lóng lánh
Lãng mạn dịu dàng như giấc mơ tiên
Ôi – giấc chiêm bao êm ái ảo huyền
Ta tan loãng chìm sâu vào thần thoại

Ta chết đuối trong màn đêm ngây dại
Quyết đi tìm – tìm đến tận cùng ý nghĩa bơ vơ
Trải hương lòng không đủ ngọt câu thơ
Nỗi khắc khoải kéo dài muôn thế kỷ

Ta giương buồm vượt qua ngàn hải lý
Nhưng với hoài chẳng tới giấc mơ xanh
Đôi cánh thiên thần lả lướt mong manh
Ta kiệt sức nhủ thầm… thôi, cố đợi

Tim ứa máu tình yêu xa vời vợi
Lạc loài trên hoang đảo tối âm u
Vì sao hôm tít tắp gọi trăng thu
Nhìn thuở học trò mê “Ngày xưa Hoàng Thị”

Tuổi mười lăm đắm hồn trong mộng mị
Dòng suối yêu muôn kiếp lững lờ
Trải hương lòng chưa đủ ngọt câu thơ
Hay bởi tại tư duy còn hạn hẹp

Chưa đạt đến một mỹ từ cao đẹp
Chưa bao giờ sống trọn quãng duyên tơ
Nỗi hoài nghi từng phút từng giờ
Nỗi trăn trở muôn đời lẩn quẩn

Ta tự trách sao mình ngớ ngẩn
Vào mê cung không có lối quay về
Vẫn đam mê – mòn mỏi – vở câu thề
Mà âm điệu thần tiên xa tít tắp
NGÀN PHƯƠNG

DẪU BIẾT RẰNG…
Dẫu biết rằng
Tiếng gọi không đến được em
Nhưng tôi cứ gọi

Dẫu biết rằng
Chỉ có lặng im
Trên phím đàn vắng hơi ấm tay người
Nhưng tôi cứ mong

Dẫu biết rằng
Chỉ còn đỉnh cao, mây trắng ngày xưa
Nhưng tôi cứ đến

Dẫu biết rằng
Hoa sữa đêm nay
Không còn hương như thuở ấy
Nhưng tôi vẫn tìm

Dẫu biết rằng
Đời người chỉ có một mùa xuân
Nhưng mùa đông trong tôi
Không thiếu ngày nắng ấm

Dẫu biết rằng
Không thể đi ngược thời gian
Nhưng tôi vẫn gặp hôm qua
                   trong ánh sáng hôm nay.
LÊ NGUYÊN
BÙA YÊU
Tôi đã dán mảnh vàng trên tay Phật
Ở tận chùa xa bên đất Thái Lan
Còn mang về mảnh dát vàng đẹp nhất
Dán cho em trên cánh vai trần 

Tôi không biết vàng kia hư hay thật
Có hồn người vàng hóa bùa yêu
Dẫu mai này vàng sẽ rơi rụng mất
Trên vai còn tình nặng mang theo
LÊ NGUYÊN
Bangkok 8/2000
GIÓ VÀ BIỂN

Gió thổi hồn vào biển
Cho biển biết vui, buồn
Biết bồi hồi, xao xuyến
Biết nồng nàn nụ hôn.

Cũng có đêm tâm sự
Biển cười, nghe thật hiền.
Cũng có ngày giận dữ
Biển gầm lên, nghiêng thuyền.

Gió bỏ đi hờn dỗi
Biển nói không ra lời,
Mất tiếng rồi vẫn gọi:
Về đây em, gió ơi!...
Vũng Tàu, 12.9.2000
VŨ ĐÌNH HUY
THE WIND AND THE SEA

The wind blows a soul into the sea
Helping the sea to learn about happiness and sadness
To know about how to be upset and fretty
And to know about the ardour of a kiss.

There were nights where the wind
                    and the sea poured out their hearts
The sea laughed real gently
There were days of anger
The sea roared causing boats to oscillate.

Being sulky the wind went away
The sea sputtered
Although losing its voice, it still called:
Come back here, oh beloved wind!...
Vũng Tàu, 12.9.2000
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN
Trao chìa khóa cho anh
Tim em như vườn hoa
Tươi sắc màu, thơm ngát.
Lòng anh càng khao khát,
Ngây ngất người đi qua.

Anh sợ bàn tay lạ
Chạm vào hoa, lá, cành.
Cửa tim em hãy khóa
Và trao chìa cho anh.
Vũng Tàu, 01.9.2000
VŨ ĐÌNH HUY
HANDING THE KEY TO ME
Your heart is like a flowers garden
So odorous with so freshly colours
For it, my heart is more and more craving
While passers-by are thrown into raptures.

I’m afraid a strange hand
Might touch a flower, a leaf, a branch
Just lock your heart’s door
Then give the key to me.
Vũng Tàu, 01.9.2000
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN

CÔ ĐƠN
Thường khi trên núi, gốc sồi
Vầng ô ngã bóng, ta ngồi buồn tanh
Ta nhìn thơ thẩn đồng xanh
Bức tranh mờ ảo diễu hành dưới chân.

Đây gầm sóng bạc dòng sông
Chảy quanh chìm đắm trong vòng tối tăm
Kia là hồ nước lặng thầm
Sao chiều đang mọc trên tầm trời cao.

Rừng cây phủ núi xạm màu
Hoàng hôn còn sót, gởi vào vài tia
Nữ hoàng bóng tối hiện dìa
Trên xe sương trắng xóa bìa trời xanh.

Cầu kinh lan tỏa âm thanh
Cây tên chóp tháp vọng lành từ ân
Có người lữ khách dừng chân
Tiếng chuông đồng áng hòa phần thánh ca.

Cảnh tranh đẹp, chẳng cảm ta
Không còn thú vị, nhạt nhòa hân hoan
Quả đất, cái bóng lang thang
Mặt trời người sống chẳng ban tử phần

Ta nhìn đồi núi tần ngần
Từ nam chí bắc, đông lần sang tây
Dõi theo tầm rộng mây bay
Hỏi rằng: “Hạnh phúc đợi ai nơi nào?”

Đồi hoang, mái lá, lầu cao
Vật vô ích ấy, ta chào mi thôi
Dòng sông, khối đá lẻ loi
Một người thương mất, hết rồi còn chi.

Một ngày khởi sự…, tàn đi…
Ta theo dòng chảy, màng gì nữa đâu!
Mặt trời có sáng hay nâu
Cần chi mà phải đợi hầu ngày đêm

Không gian, theo dõi mà xem
Mắt ta cảm nhận một thềm hoang sơ
Dù cho vũ trụ mộng mơ
Ta không đòi hỏi một giờ luyến lưu.

Bên kia thế giới nhàn hưu
Mặt trời thực thể đổi màu tốt tươi
Nếu ta bỏ xác, đến nơi
Ắt ta thấy được niềm vui thuở nào

Ta say hạnh phúc khát khao
Nơi đó gặp lại ước ao, ái tình
Điều hay lý tưởng nhân sinh
Danh từ nào có ở tình thế gian

Bình minh chiếu sáng trên đàng
Còn gì tư tưởng mơ màng mà mong
Lưu đày thế giới chậu lồng
Ta và trái đất cộng đồng chẳng chung

Lá rừng rụng rớt trong vùng
Gió chiều nổi dậy thổi tung xuống vời
Ta như chiếc lá vàng rơi
Bão dông đưa đẩy xa chơi như nàng!...
Phiên dịch THANH CHÂU

L’ISOLEMENT

Souvent sur la montagne, à l'ombre du vieux chêne,
Au coucher du soleil, tristement je m'assieds;
Je promène au hasard mes regards sur la plaine,
Dont le tableau changeant se déroule à mes pieds.

Ici gronde le fleuve aux vagues écumantes;
Il serpente, et s'enfonce en un lointain obscur;
Là, le lac immobile étend ses eaux dormantes
Où l'étoile du soir se lève dans l'azur.

Au sommet de ces monts couronnés de bois sombres,
Le crépuscule encor jette un dernier rayon;
Et le char vaporeux de la reine des ombres
Monte, et blanchit déjà les bords de l'horizon.

Cependant, s'élançant de la flèche gothique,
Un son religieux se répand dans les airs:
Le voyageur s'arrête, et la cloche rustique
Aux derniers bruits du jour mêle de saints concerts.

Mais à ces doux tableaux mon âme indifférente
N'éprouve devant eux ni charme ni transports;
Je contemple la terre ainsi qu'une ombre errante
Le soleil des vivants n'échauffe plus les morts.

De colline en colline en vain portant ma vue,
Du sud à l'aquilon, de l'aurore au couchant,
Je parcours tous les points de l'immense étendue,
Et je dis: "Nulle part le bonheur ne m'attend!"

Que me font ces vallons, ces palais, ces chaumières,
Vains objets dont pour moi le charme est envolé?
Fleuves, rochers, forêts, solitudes si chères,
Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé!

Que le tour du soleil ou commence ou s'achève,
D'un œil indifférent je le suis dans son cours;
En un ciel sombre ou pur qu'il se couche ou se lève,
Qu'importe le soleil? je n'attends rien des jours.

Quand je pourrais le suivre en sa vaste carrière,
Mes yeux verraient partout le vide et les déserts:
Je ne désire rien de tout ce qu'il éclaire;
Je ne demande rien à l'immense univers.

Mais peut-être au delà des bornes de sa sphère,
Lieux où le vrai soleil éclaire d'autres cieux,
Si je pouvais laisser ma dépouille à la terre,
Ce que j'ai tant rêvé paraîtrait à mes yeux!

Là, je m'enivrerais à la source où j'aspire;
Là, je retrouverais et l'espoir et l'amour,
Et ce bien idéal que toute âme désire,
Et qui n'a pas de nom au terrestre séjour!

Que ne puis-je, porté sur le char de l'Aurore,
Vague objet de mes vœux, m'élancer jusqu'à toi!
Sur la terre d'exil pourquoi resté-je encore?
Il n'est rien de commun entre la terre et moi.

Quand la feuille des bois tombe dans la prairie,
Le vent du soir se lève et l'arrache aux vallons;
Et moi, je suis semblable à la feuille flétrie:
Emportez-moi comme elle, orageux aquilons!
ALPHONSE DE LAMARTINE

BIỂN SỐ XE
TRÊN TOÀN QUỐC
Cao Bằng mười một chẳng sai (11)
Lạng Sơn phía Bắc mười hai cận kề (12)
Chín tám Hà Bắc mời về (98)
Quảng Ninh mười bốn bốn bề là Than (14)
Mười lăm mười sáu cùng mang
Hải Phòng phố Cảng chứa chan nghĩa tình (15; 16)
Mười bảy quê lúa Thái Bình (17)
Mười tám Nam Định quê mình đẹp xinh (18)
Ai lên xứ cọ nhìn tinh
Phú Thọ mười chín xin mình nhớ mong (19)
Thái Nguyên Sunfat, gang, đồng (20)
Đôi mươi dễ nhớ trong lòng chúng ta
Yên Bái hai mốt ghé qua (21)
Tuyên Quang Tây Bắc số là hai hai (22)
Hà Giang rồi đến Lào Cai (23; 24)
Hai ba hai bốn sánh vai láng giềng
Lai Châu, Sơn La vùng biên (25; 26)
Hai lăm, hai sáu số liền kề nhau
Hai bảy lịch sử khắc sâu
Đánh tan xâm lược công đầu Điện Biên (27)
Hai tám Hòa Bình ấm êm (28)
Hai chín Hà Nội liền liền ba hai (29; 30; 31; 32)
Ba ba là đất Hà Tây (33)
Tiếp theo ba bốn đất này Hải Dương (34)
Ninh Bình vùng đất thân thương (35)
Ba lăm con số trên đường quen thân
Thanh Hóa ba sáu cũng gần (36)
Ba bảy, ba tám bao lần ghé thăm
Nghệ An, Hà Tĩnh miền Trung (37; 38)
Một thời đạn lửa ta cần khắc ghi
Bốn ba Đà Nẵng khó gì (43)
Bốn bảy Đắc Lắc trường kỳ Tây Nguyên (47)
Lâm Đồng bốn chín thần tiên (49)
Năm mươi Thành Phố tiếp gần sáu mươi (50 …59)
Đồng Nai số sáu lần mười (60)
Bình Dương sáu mốt tách rời tỉnh xưa (61)
Sáu hai là đất không xa
Long An Bến Lức khúc ca lúa vàng (62)
Sáu ba màu mỡ Tiền Giang (63)
Vĩnh Long sáu bốn ngày càng đẹp tươi (64)
Nước trong gạo trắng xin mời
Sáu lăm là số của người Cần Thơ (65)
Đồng Tháp sáu sáu trước giờ (66)
Sáu bảy kế tiếp là bờ An Giang (67)
Sáu tám biên giới Kiên Giang (68)
Cà Mau sáu chín rộn ràng U Minh (69)
Bảy mươi là số Tây Ninh (70)
Xứ dừa bảy mốt yên bình Bến Tre (71)
Bảy hai Vũng Tàu số xe (72)
Bảy ba xứ sở vùng quê Quảng Bình (73)
Bảy tư Quảng Trị nghĩa tình (74)
Cồn Tiên, Dốc Miếu... anh hùng bảy lăm (75)
Bảy sáu Quảng Ngãi đến thăm (76)
Bình Định bảy bảy vang danh võ quyền (77)
Bảy tám biển số Phú Yên (78)
Khánh Hòa bảy chín núi liền biển xanh (79)
Tám mốt rừng núi vây quanh
Gia Lai phố núi, thị thành Pleiku (81)
Kon Tum năm tháng mây mù
Tám hai dễ nhớ mặc dù mới ra (82)
Sóc Trăng mang số tám ba (83)
Tám tư kế đó chính là Trà Vinh (84)
Tám lăm Ninh Thuận hữu tình (85)
Tám sáu Bình Thuận yên bình gần bên (86)
Vĩnh Phúc tám tám đừng quên (88)
Hưng Yên tám chín nhớ tên (89)
Quảng Nam đất thép thành đồng
Chín hai số mới tiếp dòng thời gian (92)
Chín ba đất mới khai hoang
Đó là Bình Phước bạt ngàn cao su (93)
Bạc Liêu mang số chín tư (94)
Bắc Cạn chín bảy có từ rất lâu (97)
Bắc Giang chín tám đậm sâu (98)
Bắc Ninh chín chín những câu quan họ (99).
Hà Mạnh Đoàn st.

Mô hình “London bridge” tại hội sách Tp. HCM lần thứ 8
Gồm 3700 cuốn sách kích thước 6m x 1.6m x 1.6m

Nhận xét