THƠ_NGUYỆT SAN 92



Xuân vùng cao

THƠ

Chúc Xuân

VẠN vật chào Xuân rực ánh hồng
SỰ đời quyết phải vượt gai chông
NHƯ hoa hàm tiếu trong sương sớm
Ý nhạc hào hùng dậy biển đông
PHÚ lộc dạt dào dâng bát ngát
QUÝ nhân tâm đắc mộng rừng thông
VINH quang – giàu có – lòng nhân ái
HOA – gấm điểm tô đẹp cõi lòng
NGÀN PHƯƠNG
Mừng Xuân 2014 
Kế thừa Quý Tỵ khá cao sang
Giáp Ngọ vào Xuân mới rộn ràng
Thịnh vượng mừng dân – thơ trỗi nhịp
Thái bình vui nước – nhạc hân hoan
Thượng kinh phấn khởi – đồng xanh lúa
Nam Bắc chan hòa ca hát vang
“Mã đáo thành công” chào đón tết
Lối về hạnh phúc thật khang trang
NGÀN PHƯƠNG
XUÂN XƯA & NAY

Xuân về tươi sáng đẹp Xưa Nay
Góp mặt đông vui trí thức tài
Vẽ phượng tinh vi đường thánh thiện
Thêu rồng sắc sảo nét thần oai
Tao nhân triết lý vui trình diễn
Mặc khách chơi thơ khéo luận bài
Thoải mái giao lưu trong cảm mến
Sum vầy hội điểm Tết đua mai.
Thanh Châu 
GIÁP NGỌ
Con ngựa nhanh chân chạy bước dài
Thâu đường rút dặm thật là hay
Núi cao vực thẳm qua truông giỏi
Chiến địa trường sa lướt bãi tài
Phấn đấu anh hùng nương cậy sức
Truy phong quân tử mượn nhờ oai
Trung thành gắn bó lòng phò chủ
Dẫn lối đưa đường chẳng lạc sai.
Thanh Châu
NỮA RỒI CÁI TẤT NIÊN

Con số nhỏ
Gá trên tờ lịch mỏng
Gió thổi ngày qua sông
Chớp bóng
Nắng vẫn vàng bên hiên
Dài rộng bước đường trần
Nơi xa chốn gân
Hương phấn
Sân đời vẫn phơi trải
Nhập nhằng đỏ xanh
Chập chờn đen trắng
Ngọt mặn
Tình tang tình tang
Biển vẫn rát sóng tràn
Xanh thẫm đại ngàn
Mê mải
Nữa rồi cái tất niên
Lát cắt tự nhiên
Gợn nét đăm chiêu
Nhiều ít
Lẫn khói lòng
Vương vít…
ĐÀM LAN
EM ĐẾN RỒI ĐẤY Ư?

Vẫn biết rằng xuân đến
Sao cứ đợi cứ chờ
Cứ bồn chồn thấp thỏm
Sống giữa thực và mơ
Ngoài trời lất phất mưa
Bụi nghiêng bay trong gió
Chồi biếc non tơ đó
Thoang thoảng một mùi hương
Cơn gió thoáng hơi sương
Ôi! Nàng xuân đang tới
Trái tim ta bối rối
Em đến rồi đấy ư?
LÊ MINH CHỬ
MỖI ĐỘ XUÂN VỀ

Cứ mỗi độ xuân về
Nỗi nhớ quê náo nức
Ôi! thiêng liêng giây phút
Cảnh trời đất giao hòa
Cho trời xuân nắng biếc
Chồi non nhú tươi xinh
Và trăm hoa đua nở
Khoe sắc gợi xuân tình
Cứ mỗi độ xuân về
Nỗi nhớ nhung còn đó
Giờ âm dương giao hòa
Xuân lao xao trong gió
Cho các nhà lộc đỏ
Cho gia chủ an khang
Cho học hành đỗ đạt
Cho mùa màng bội thu
LÊ MINH CHỬ
ANH HÔN EM
Nikolai Rubtxov
(Nhà thơ Nga, 1936-1971)
Anh hôn em nhòa hai hàng lệ.
Chỉ có điều em chẳng thấy mà thôi,
Bởi vì cái đêm thu bữa ấy
Ẩm thấp làm sao, lại tối trời.
Trên mặt đất lá rủ nhau đi trốn,
Còn trên biển khơi – bão tố, phong ba,
Những chiếc lá này phần em ở lại,
Phong ba, bão tố phận anh lo.
Từ bốn phía mông mênh, ghẻ lạnh,
Rồi hung hăng biển nước tung hoành,
Nhưng cũng có đôi khi biển lặng
Và bình minh hửng trong mù sương.
Anh thầm nghĩ, em thường tới biển
Đứng trên bờ ngong ngóng chờ anh.
Chỉ một niềm vui nghĩ suy như vậy
Trong lòng anh như lóe vừng hồng!
Cứ để cho tiếng rền bão tố
Thổ lộ tình anh, thương nhớ em,
Hy vọng, niềm tin anh ấp ủ
Gửi gấm bình minh giữa mịt mùng.
Thúy Toàn dịch
Áo Mộng Ngày Xuân

Tết sắp đến rồi chọn áo hoa
Áo màu xanh đỏ đính kim sa
Áo vàng lộng lẫy tô nhan sắc
Hay áo hoa cà mỏng lụa là...
Anh thích áo em hoa tím Soan
Pense' màu nhung nhớ ngút ngàn
Hay màu mực tím tình chung thủy
Tím cánh hoa sim mộng dở dang?
Em sẽ vì anh mặc áo xanh
Xanh màu trời biếc áng mây xinh
Hoa lá Xuân về bừng sắc thắm
Áo em xanh, ước mộng lung linh...
Em chọn thêm áo vàng Cúc Mai
Áo hồng lụa nõn cánh Đào phai
Làm duyên thục nữ đầu Xuân mới
Hương Xuân ngây ngất, tình nồng say... 
Phạm Thị Minh-Hưng

VỊNH CON NGỰA
(Nhân kỷ niệm năm Giáp Ngọ)
Vó ngựa đường trường đẫm nắng mưa
Siêng năng, cần mẫn nói sao vừa
Đuôi dài phe phẩy trông càng đẹp
Bờm ngắn đong đưa ngắm dễ ưa
Đoàn kết chung bầy luôn gắn bó
Trung thành với chủ chẳng cò cưa
Giúp người: đi, đứng, đua, thồ, tải
Phục vụ cho đời tự xửa xưa!
XUÂN VÂN
Hoa Mai
Dáng vẻ thanh tao sắc diễm kiều
Rừng mai vàng rực đón NGUYÊN TIÊU
Mưa phùn, tuyết điểm càng tươi tốt
Nắng nhạt sương pha lại mỹ miều
Mỗi độ XUÂN về khơi nỗi nhớ
Bao lần TẾT đến gợi niềm yêu
Tượng trưng cốt cách người Nam bộ
Hoa rộ bao cành, lộc bấy nhiêu
XUÂN VÂN
HOA ĐÀO
Xinh xắn nõn nà tắm nắng mai
Đỏ hồng thắm thiết động hồn ai!
Nghênh XUÂN nụ nở khoe màu thắm
Đón TẾT vươn cành tỏ dáng oai
Hứng gió, gió đùa hoa chẳng rụng
Dầm sương, sương cợt sắc không phai
Khách xưa lỡ bước ĐÀO NGUYÊN lạc
Tưởng vạn mùa XUÂN… mãi đắm say
XUÂN VÂN
Khó thay là biết điểm dừng
Trẻ không hiếu thắng, già đừng tham lam
Bạn thân chọn lúc cơ hàn
Tài càng ngắn lại, mồm càng dài ra
Cây trong im lặng, trổ hoa
Trời xanh không nói vẫn là trời xanh…
Trần Nhuận Minh
NGÀY XUÂN
Ngày xuân chơi Oản tù tì
Trong tay, anh có cái gì thì ra…
Anh có mười cái bánh đa
Một chai rượu nếp với ba củ riềng
Ngoài đồng, anh có cô Tiên
Cưỡi con trâu đỏ làm nên mùa vàng
Trong nhà, anh có cây đàn
Gảy lên một tiếng cả làng cùng nghe…
Ngày xuân chơi Oản tù tì
Trong tay, em có cái gì thì ra…
Em có một con thuyền hoa
Theo sông Ngân chở trăng tà về chơi
Có cái thúng hứng sao rơi
Tung lên thành bóng điện soi phố phường
Bên mình, em có chiếc gương
Khi soi, da thịt toả hương thơm lừng…
Trần Nhuận Minh

A SPRING TIME DAY…
On a springtime day, let’s play one, two, three
I’ll show what I have in my hand
I’ve ten dry pancakes
A bottle of fermented sticky-rice wine
and three galingales
Out in the field I have a Fairy
Riding on a red buffalo and producing a golden season
At home, I’ve a musical instrument
Twanging a sound the whole village can hear…
On a springtime day, let’s play one, two, three
Show what you have in you hand
You’ve a flower-boat
Sailing on the Ngân (Silver) river carrying
the moon to our place
You’ve a basket to collect falling stars,
When thrown up they turn into electric light
bulbs illuminating our streets
You have beside you a mirror
Upon mirroring your skin
and flesh send out fragrance…
Trần Nhuận Minh
Translated by Vũ Anh Tuấn
XUÂN

Trên trần gian, làm gì có mùa xuân vĩnh cửu;
Vậy ta sống làm chi cho uổng phí ba vạn sáu ngàn ngày!
Và khi chết đi, thực sự có cần loay hoay
Lo cho thây ma nằm đó những điều chẳng cần cho kẻ sống?
Nhưng mỗi chút thôi, mùa xuân vẫn hoài vương vấn
Không chỉ trong mấy ngày hoa rực cả phố phường;
Không chỉ trong tà áo thơm rất thơm
Của cô thiếu nữ vừa đột nhiên thấy mình sao đẹp lạ!
Mùa xuân gõ cửa đôi khi từ cái nhìn bỡ ngỡ
Kìa ai đến nhà, đôi mắt cứ tròn trông
Rồi òa lên: Một tích tắc phiêu bồng
Một người cũ, sau hàng bao tháng ngày biền biệt!
Mùa xuân im lặng khi ta hằng mải miết
“Sáng vác ô đi, tối vác về”
Có khi đào bới từ sáng sớm đến tận đêm khuya
Lo sao cho tủ ngày càng đầy những thứ xài không bao giờ cạn.
Cho đến một hôm, nghe thật là vớ vẩn:
Một bóng hồng như nuốt trửng hồn ta
Mỗi khóe cười, mỗi ánh mắt, dẫu thật xa
Ôi như có mùa xuân trong từng tích tắc!
Đôi khi mùa xuân có trong từng tiếng khóc
Mừng xum vầy sau những biền biệt khôn nguôi
Hồn sáng lên và ánh mắt ngời ngời
Miệng lắp bắp những câu nghe như trẻ dại!
Mùa xuân, ôi mùa xuân tưởng như tàn lụi
Sau bao ngày vật vã với tử thần
Rồi bật lên, run rẩy cả châu thân
Ôi ta còn sống, dẫu chỉ còn như cỏ phai trong chiều úa!
Đừng nghĩ mùa xuân gói tròn trong nhung lụa!
Gánh hàng rong mẹ chỉ có dăm hào
Vuốt cho ngay. Khi con trẻ gọi chào
Mẹ mừng tuổi mà lòng vui đẫm lệ.
Một phút thôi, mùa xuân đôi khi chỉ cần có thế
Để bùng lên nơi anh lính xa nhà
Nụ hôn còn khói thuốc nhưng thật đậm đà;
Người vợ trẻ chưa bao giờ thấy thuốc thơm như vậy!
Thầy giáo già lòng mừng vui biết mấy:
Đứa trẻ ranh thầy dạy chữ khi xưa
Mùa xuân về, anh đến thật bất ngờ
Biếu thầy món quà; Đôi kính lão của thầy nhìn ra: Kìa chẳng phải là Ngài Tiến Sĩ!
-Vâng con đây! Đừng gọi con như thế!
Con chỉ là đứa trẻ của thầy thôi!
Chữ hôm nay con có dẫu đầy vơi;
Cũng từ thầy uốn nên mà vành vạnh!
Ôi, căn nhà cô đơn hôm nay sao ấm hẳn.
Dường như xuân đã nhớ đến thân già…
Người vợ hiền thức dậy giữa tinh mơ
Rón rén để chàng của mình no giấc
Nàng không dám hôn chồng mình, sợ chàng dậy mất
Khẽ xuống nhà pha vội tách cà phê:
Thứ chàng ưa vào mỗi sáng cà kê
Đắm nhìn vợ như ngày chưa hỏi cưới.
Ôi có ai ôm eo nàng, tươi rói:
Em của tôi, em nhất định là tiên!
Anh của tôi, anh nhất định là xuân!
Không phải đâu, ta là đôi uyên ương vài ngàn năm không chết!
LAM TRẦN 23.12.2013
ĐẾN NIU-ĐÊLI
Niu-Đêli, đêm: đèn không đủ sáng
Xe đạp, xe lam, xe máy đi về.
Trong taxi cánh quạt quay nhoang nhoáng,
Phả xăng nồng, tôi váng vất như mê.
Niu-Đêli, nhà thấp ưa màu xám,
Không cửa hàng, khách sạn chọc trời xanh.
Niu-Đêli, người người da đen sạm,
Mà miệng cười sao óng ánh, trong lành!
Vào khoa học, họ như thành tướng lĩnh
Diễn giải thao thao, thảo luận chân tình.
Những cách mạng xanh, phần mềm vi tính
Nâng họ ngang tầm các nước văn minh.
Niu-Đêli, đêm: đèn không đủ sáng
Xe đạp, xe lam, xe máy đi về.
Chim hòa tấu gọi bình minh hé rạng,
Sóc giỡn đùa cho khách lạ say mê…
Niu-Đêli (Ấn Độ), 08.3.2004
VŨ ĐÌNH HUY
COMING TO NEW DELHI
New Delhi, at night its streetlights aren’t bright enough
Bicycles, Lambrettas, and motorbikes ride back and forth.
Inside the taxi the fan revolved flashingly
Reeking of strong gasoline, making me feel dizzing like fainting.
New Delhi with its low houses mostly grayish
Has no big shops and hugely high hotels.
In New Delhi, everybody have a sickly dark complexion,
While their smiling mouths are so friendly and pure!
In scientific domains, they seem like turning into general officers
Explaining endlessly and discussing sincerely.
The green revolutions and computers’ softwares
Raise them to an equal level with civilized nations.
New Delhi, at night its streetlights aren’t bright enough
Bicycles, Lambrettas, and motorbikes ride back and forth.
Birds sing in concert, calling dawn to break
Squarrels play pranks, overflowing strangers with wonders…
New Delhi (India), 08.3.2004
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN
LỖI HẸN VỚI MÙA THU
Tiếc thay hương sắc trời trao
Sao em lại nỡ chôn vào âm u?
Lẽ nào em chọn đường tu?
Cho mùa xuân… nhớ, mùa thu… ngậm ngùi!

Tp. Hồ Chí Minh, 27.02.2005
VŨ ĐÌNH HUY

FAILURE TO KEEP ONE’S PROMISE
WITH THE FALL
It’s regretful that the scent and beauty given by Heaven
Were burried by You into gloominess?
It’s unbelievable that you choose the religious life?
For Spring… to remember, and the Fall… to bewail!
Hồ Chí Minh city, 27.02.2005
VŨ ĐÌNH HUY


Translated by VŨ ANH TUẤN

Nhận xét