TIẾC HOA LAN



Tiếc hoa lan
Hoa lan hỡi sao hoa đành héo úa
Để lòng ta canh cánh nỗi buồn thương
Sức sống đã không còn trên cánh lụa
Hoa ra đi cũng bởi lẽ vô thường.

Nhớ hôm ấy hoa còn tươi phơi phới
Nắng xuân hồng mơn trớn cánh nhung xinh
Gió thoang thoảng đưa hương bay vời vợi
Trong ánh vàng của nắng buổi bình minh.

Còn đâu nữa nhụy hoa vàng thơm ngát
Cánh nhung nào đã héo hắt âu sầu
Trong ánh nắng buổi chiều rơi tàn mạt
Để đêm về lã chã giọt mưa ngâu?

Hoa mãi mãi là bông hoa bé nhỏ
Mà người ta đem đổi, bán, mua, trao
Một kiếp sống hết rồi thôi cũng bỏ
Tiếc làm gì tình nghĩa đã hư hao !?
Phạm Minh Cường

Nhận xét