TRÁCH THẦM - KỶ NIỆM XƯA - TIẾC GÌ - YÊU THẦM

TRÁCH THẦM



TRÁCH THẦM

Anh vẫn nhớ ngày thần tiên tuổi nhỏ
Trong lớp nhìn theo gió, cánh phượng bay
Đùa trong nắng phượng thướt tha lơi lả
Phượng mơ màng vương vấn gót chân ai!

Nắng ban mai lung linh đôi tà áo
Mái tóc buông dài, em thả theo mây
Dáng tiểu thư gót ngọc bước trang đài
Anh vội vã viết vần thơ mộng ảo...

Em đâu biết những canh dài thao thức
Ấp ủ trong tim những tha thiết ân cần
Chỉ là mơ...lúc nhớ, lúc bâng khuâng
Bên cửa lớp anh ngượng ngùng lóng ngóng...

Những bài thơ ép trong trang vở mỏng
Những lời yêu sao ấp úng ngập ngừng
Anh khờ khạo,... một câu dù muốn nói
Đã nhiều lần, chẳng thốt được nên lời...

Anh chôn dấu những lời yêu vụng dại
Tự trách mình sao nhút nhát, - vì đâu?
Để bây giờ, vạn dặm cách xa nhau
Nhớ thương mãi, dáng phượng xưa yêu dấu!..   

Phạm Thị Minh-Hưng.
(Bài Thơ viết cho Em)

Thanh Tùng 

Kỷ niệm xưa

Yêu, yêu vậy mà không dám nói.
Từng giờ lặng lẽ, đứng đợi em,
Học trò ngây ngô dễ thương quá,
Sân trường vắng bóng nhớ ngẩn ngơ.

Yêu, yêu vậy mà không dám nói.
Hình báng dáng xưa còn nhớ mãi,
Mỗi khi em cười ngây thơ quá,
Trộm nhớ thương thầm nghĩ vẫn vơ.

Năm tháng trôi đi và lặng lẽ,
Sân trường lối cũ giờ đã xa,
Học trò lang thang phương trời mới,
Chỉ biết học thôi chẳng dám mơ.

Giờ gặp lại nhau hết thẹn thùng
Năm tháng buồn vui hồn nhiên quá,
Kể lại ngày xưa nhiều kỷ niệm,
Vẫn giữ trong lòng nên làm thơ...

Thanh Tùng _BMT_BK87
*
TRÁCH THẦM
Anh vẫn nhớ ngày thần tiên tuổi nhỏ
Trong lớp nhìn theo gió, cánh phượng bay
Đùa trong nắng phượng thướt tha lơi lả
Phượng mơ màng vương vấn gót chân ai!

Nắng ban mai lung linh đôi tà áo

Mái tóc buông dài, em thả theo mây
Dáng tiểu thư gót ngọc bước trang đài
Anh vội vã viết vần thơ mộng ảo...

Em đâu biết những canh dài thao thức

Ấp ủ trong tim những tha thiết ân cần
Chỉ là mơ...lúc nhớ, lúc bâng khuâng
Bên cửa lớp anh ngượng ngùng lóng ngóng...

Những bài thơ ép trong trang vở mỏng

Những lời yêu sao ấp úng ngập ngừng
Anh khờ khạo,... một câu dù muốn nói
Đã nhiều lần, chẳng thốt được nên lời...

Anh chôn dấu những lời yêu vụng dại

Tự trách mình sao nhút nhát, - vì đâu?
Để bây giờ, vạn dặm cách xa nhau
Nhớ thương mãi, dáng phượng xưa yêu dấu!..   

Phạm Thị Minh-Hưng.

(Bài Thơ viết cho Em)
TIẾC GÌ 
Em trách làm chi tuổi về chiều
Giờ nhìn theo gió phượng tả tơi
Mà em mơ đến người xưa ấy
Vương vấn làm gì gót chân di
Nắng lung linh có làm bay tà áo
Mái tóc dài có phủ gót chân em
Dáng đài trang có làm phai nhạt
Thì em ơi, ảo mộng qua rồi
Nếu có canh dài em thao thức
Những  thiết tha ấp ủ trong tim
Bâng khuâng cũng chỉ là ảo mộng
Thì cần chi lóng ngóng đợi chờ
Những vần thơ cũng chỉ là thơ
Những lời yêu sao dám tỏ tường
Vì khờ khạo cho nên không nói
Để bây giờ trách họ làm chi
Yêu vụng dại là yêu thầm lặng
Nhút nhát là tình thuở còn trai
Bây giờ sông nước cách xa
Nhớ thương, thương nhớ phượng ra đi ...rồi


LHCT tặng nhà thơ cao nguyên

Thúc Soạn Nguyên_Lệnh Hồ Công Tử.

&

Yêu thầm
(Họa)

Em vẫn biết, ngày tụi mình còn nhỏ
Vẫn nô đùa, thường đuổi bắt bướm bay
Chơi cút bắt, cho đến khi em mệt lả
Anh vỗ về, anh vuốt mái tóc ai.

Ngày đi học, tia nắng sáng màu áo
Tóc bồng bềnh mây nhẹ bay theo mây
Đôi guốc cao nâng bỗng dáng trang đài
Nghe tiếng bước theo sau hoài... Hư ảo!

Nhìn sắc mặt, biết anh thường thao thức
Có gì đây, đang háo hức ân cần (?)
Muốn tỏ tình mà ngần ngại bâng khuâng
Trước cửa lớp cứ thập thò lóng ngóng!

Em đoán biết, với nhiều trang giấy mỏng
Anh thao thao bất tuyệt viết không ngừng
Muốn diễn nghĩa chỉ ba chữ muốn nói
"Anh yêu em!" mà nói không thành lời!?

Em đã hiểu, từ buổi mình thơ dại
Lúc tắm mưa, lúc học bài chớ đâu!
Em đã thương từ lúc mình bên nhau
Và mãi mãi! Em ơi! Người yêu dấu!

Bửu Truyền
(Vũng Tàu)

Nhận xét

Đăng nhận xét