NGHĨ VỀ MẸ

Tình Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,,,

Nghĩ về mẹ

Màu đèn vàng lạt nhạt bức tường đêm
Mấy bức hoạ tờ mờ trong bóng sáng
Ngọn gió lạnh lùa vào phòng lảng vảng
Ta ngồi chờ giấc ngủ đến trong ta.

Ta bồi hồi cất tiếng hát ngân nga
Một khúc nhạc về công lao của mẹ
Đã dạy dỗ nuôi ta từ tấm bé
Và cho ta được mạnh mẽ hôm nay.

Ngay giờ này, mẹ đã ngủ mê say
Ta ngồi đây lặng ngắm mẹ thật kĩ
Những nếp trán hằn niềm đau âm ỉ
Nhìn hồi lâu, bỗng thấy xót xa thương!

Đôi môi người đẫm cái lạnh đêm trường
Khoé mắt ấy đường chân chim nỗi rõ
Mái tóc bạc còn buông lơi, bỏ ngỏ
Bao truân chuyên vẫn mãi chẳng xa rời.

Ta bùi ngùi muốn khóc mẹ khôn nguôi
Tiếc nuối lắm nhiều lần ta biếng nhác
Mẹ sai bảo, ta đành tâm thoái thác
Một mình người vất vả mãi không thôi!

Ngoài trời đêm, chuông vẳng tiếng từng hồi
Lối xóm đã say cơn nồng lặng lẽ
Những ngõ nhỏ chìm trong sương quạnh quẽ
Ta chìm vào một giấc ngủ êm ru!
                                    Phạm Minh Cường

Nhận xét