GIẬN ANH - ĐÔI BỜ XA VẮNG



**
GIẬN ANH
*
Gió về hôn nhẹ ngang làn tóc
Hỏi vì sao em khóc chiều nay
Mùa Đông trụi lá trơ cành tuyết
Em giận , không cho anh giải bày
*
Hay là em muốn thi vị hoá
Ngày đầu gặp gỡ cạnh lầu chuông
Chuông ngân chợt thấy lòng giao động
Tuyết rớt bờ vai phủ giáo đường
*
Chúng mình quen nhau từ dạo ấy
Thiên hạ tưng bừng đón Giáng Sinh
Khắp không gian đèn sao cứu thế
Sáng tim ta nguyên vẹn mối tình
*
Em giận cho thêm dài nỗi nhớ
Ngàn lời năn nỉ rất thiết tha
Chúa sinh ra giữa trần gian khổ
Em giận hờn
Anh khổ nhất trần gian
*
tôn thất phú sĩ
Noël 2004

...và bài Thơ Cảm tác:

ĐÔI BỜ XA VẮNG

 Có bao giờ em giận hờn anh
 Dù đoạn đành anh quên hết tình xanh
Một thuở ân cần tình em trao gởi
Bây giờ. anh như gió thoảng bay nhanh!

Nếu là gió, anh nhẹ hôn làn tóc
Anh giả vờ như muốn dỗ dành sao?
Cơn gió mát hình như em lảo đảo
Anh xa vời..em.biết đợi chờ ai?

Chiều tháng 10 mưa ướt mèm lối nhỏ
Biết tìm đâu chút hơi ấm bên người
Gió nơi nao áng mây trời đang đợi
Mắt rưng sầu nỗi nhớ chơi vơi!

Bên giáo đường tuyết rơi rơi vai gầy
Một mình em ngồi lặng lẽ nơi đây
 Anh có biết không - đôi bờ xa vắng
Tháng ngày âm thầm sóng nhớ mù khơi!

Phạm Thị Minh-Hưng.

Nhận xét