NGÀY THƠ ẤU XƯA - BÂNG QUƠ



NGÀY THƠ ẤU XƯA

Bóng chiều rơi chậm chậm
Hàng cây đứng lặng căm
Phiếm đàn nghe đứt khoảng
Cung tơ chùng xuống nhanh
*
Vô tình ai qua ngõ
Bỗng thấy lòng xôn xao
Tiếng hát vương chiều tím
Nốt nhạc trầm dâng cao
*
Người xa từ độ ấy
Buồn buồn con nước xưa
Thuyền ta không bến đỗ
Hỏi người về hay chưa
*
Tuổi ấu thơ đong đưa
Tháng ngày qua diệu vợi
Xin một lần trở lại
Theo cánh diều rong chơi
*
Thôi chỉ mong là cát
Ôm bãi biển dịu êm
Gót chân em nghịch ngợm
Giẵm trên bãi cát mềm
*


BÂNG QUƠ
Em ngồi xoả tóc dáng Liêu Trai
Hong nắng bờ vai nghiêng nghiêng gầy
Bức tranh lụa thoáng thơm hương phấn
Bướm ngẩn ngơ vờn rũ cánh bay 
Cứ để cho hồn rung theo gió
Cho tình vời vợi đến trong mơ
Đừng ngăn con suối vào sông rộng
Mà nghẽn dòng xuôi nước vỡ bờ 
Tình rất đẹp khi tình lớn mạnh
Như trái cây ngon chín trên cành
Rồi chợt run run trong nắng tím
Vội vã lìa cành lặng lẽ rơi 
Khoan thai đi vào chân trời rộng
Thắp lên ngọn đuốc sáng hừng đông
Ta với đời cùng nhau nhập cuộc
Tuổi thanh xuân không đến hai lần 
Lòng hỏi lòng sao cứ héo hon
Rêu xanh phủ kín lối đi mòn
Nghe ai nức nỡ trong đêm vắng
Đâu đó bâng quơ tiếng thở dài 

tôn thất phú sĩ

Nhận xét