Cho rượu chung tình sủi ướt mâm…
Từ ấy câu thơ chìm đáy cốc
Men nồng đâu đủ ngọt như môi
Vầng trăng hò hẹn đang còn khuyết
Buổi tiễn em về bỗng vỡ đôi
Từ ấy thơ đi sầu ở lại
Gót hài quạnh vắng lối về xưa
Bóng chia đôi bóng, đời đôi ngã
Nắng cũng theo em lạc cả mùa…
Từ ấy ta mang đời lữ thứ
Quê người hiu hắt bóng trăng soi
Bóng trăng ghen bóng em hờn dỗi
Làm cả trời thu cũng ngậm ngùi
Từ ấy hai phương trời lạc vận
Nửa bình rượu cạn vắng người châm
Vì sao em rót tràn thương nhớ
Cho rượu chung tình sủi ướt mâm…
Nhược Thu
XUÂN MỤC TRĂM NĂM
Em có dòng sông để nhớ về
Còn ta trôi giạt bến tâm mê
Lá rơi tưởng bước người năm cũ
Về đến tìm ta nối ước thề
Em có mùa ve để gợi sầu
Ve buồn đâu chỉ vắng tin nhau
Mà thương kiếp lá rồi mai mốt
Sẽ úa xa cành khi chớm thu
Em có mùa đông để lạnh lùng
Nên tình ta buốt đỉnh sầu chung
Ngày xưa hoa nắng ngời xanh mắt
Nay đã tan hoang chốn mịt mùng
Em có mùa xuân để khóc thầm
Còn ta xuân mục đã trăm năm
Đủ ươm thơ mọc gai thành nhím
Như giữa quê mình mọc oái oăm..
Nhược Thu
Nhận xét
Đăng nhận xét