PHƯỢNG HỒNG NGÀY XƯA - THƠ TÌNH ÁO TRẮNG



PHƯỢNG HỒNG MÙA HẠ
Về những mối tình thơ dại Một Thời
*
Em nhặt làm chi cánh phượng hồng
Cứ để phượng buồn trôi ven sông
Bỏ lớp bỏ trường từ dạo ấy
Phượng tiễn chân em bước theo chồng
 

Em lỗi hẹn rồi em biết không
Hay em quên hết chuyện ban đầu
Trong ngăn tim nhỏ màu phượng thắm
Nay đã khô ....theo mối tình sầu

Bài thơ phượng vĩ ai phổ nhạc
Tiếng hát nào rung động hồn hoa
Anh đi ...đi mãi trong nắng hạ
Mà tưởng chừng tuyết trắng nhạt nhoà

Anh vẫn mơ phượng hồng ngày đó
Lang thang tìm hạnh phúc phù du
Trong giấc mộng một lần bắt gặp
Chợt giật mình mộng đã xa mù

Thân lữ thứ mòn giày ngàn dặm
Nhớ nhung nhiều áo trắng xa xăm
Anh với tay ôm tình phượng vĩ
Thả bay theo con trốt xoay vần

Nếu vô tình em qua trường cũ
Chạm màu hoa ... đụng đến hồn thơ
Anh thương quá tìm về tuổi dại
Phượng nở ven sông phượng vẫn chờ

Tôn Thất Phú SĩParis vào Hạ 2006
*



 THƠ TÌNH ÁO TRẮNG    
Tôn Thất Phú Sĩ.

Áo trắng, ngày xưa! tôi ngẩn ngơ
Bên hiên trường vắng bóng học trò
Tan trường em vẫn còn lưu luyến
Em đợi chờ ai hay đợi tôi 

Tên em tôi khẽ gọi cùng gió
Đưa lá vàng bay đến nẻo xa 
Tóc mềm là những dây hoa dại 
Quấn lấy hồn tôi rất thật thà

Áo trắng thướt tha trong nắng mới
Nắng buổi bình minh nắng ban đầu
Thơ tình em viết sao mỏng quá
Thả vèo trong gió biết về đâu

Thời con gái em thèm chua ngọt
Trái me xanh rớt trên môi mềm
Tình em cho tôi là thế đó
Tình ơ hờ vì tình chỉ là thơ 

Nhận xét