HỒI SINH


Hi Sinh
Tôi đâu có thay tim?
Mà tim sao lạ quá!
Tôi có còn là tôi?
Sao tôi buồn bã quá!

Nụ cười đâu?
Niềm vui đâu?
Bước chân sáo?
Điệp khúc nào?
Lời vui ca không dứt trên môi
bay đi đâu?

Tìm nơi nào
những xuyến xao dịu dàng, ngọt ngào
của con tim?
Tôi đâu còn là tôi!
U-sầu và chai đá
Những cơn mưa bất chợt
Không mát được tâm hồn
Những bức xúc cuộc đời
Cứ cào xé vào tim…
Tôi-ngày-xưa đi đâu?
Để lại một hình nhân nặng nổi đau trần thế
Mắt u-hoài
Tim đeo đá
Như mộng dữ kéo dài ra thực tế…
Tôi chết chìm vào đáy hồn tôi
Tôi chết chìm vào biển người trôi
Tôi đã chết
Ác mộng còn chưa dứt…
Xin một ít thời gian ...
Nhoài mình trên cỏ mượt
Dang đôi tay ôm riết trời xanh
Dìu đôi mắt du hành theo mây trắng....
Xin một chút hương đồng cỏ nội....
Một khoảng trời lay động đáy sông quê...
Lắng tiếng dầm khua nước gợn sông trăng...
Mơ màng ngủ…rập rờn cò bay lả
Giữa hư vô
Tôi ngày nao đã chết--sẽ hồi sinh!
Lê thị Mỹ-Công (1992) 
(Thời mà chỉ mun sng cùng thiên nhiên --chân thc)
và quay vào chính mình; tránh xã hi bên ngoài )


Nhận xét