NHẤT CHI MAI - THU TẠ TỪ



















NHẤT CHI MAI
Mạc vấn xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai (*)
           Thiền Sư Mãn Giác


          Đêm qua
Tuyết trắng rơi rơi...
Sáng nay mai nở
Xuân phơi nụ vàng

        Trên cành
Bông tuyết vắt ngang
Dưới cành mấy cánh
Mai đang khoe màu

        Tôi ngồi
Với tách trà Ngâu
Bên bài thi kệ
Mở đầu...khai xuân

        Tâm không
Ý thức chợt ngừng
Tách trà sen nóng
Tay bưng hớp....Wow!!!

        Sáng nay
Trời tặng nắng đào
Nhất Chi Mai nở...
Hương ngào ngạt thơm
        Kiều Mộng Hà

(*) Chớ bảo xuân tàn hoa chẳng nở
Đêm qua sân trước một cành mai
*
























THU TẠ TỪ
Thu không thấy, nhưng mà Thu có đến.
Những giọt mưa thu buồn bã bên hiên
Mưa suốt đêm, như gặm nhấm ưu phiền..
Mưa gợi nhớ, cồn cào bao kỷ niệm...

Thu có đến trên khung trời mây xám
Bên con đường thường hai đứa đi qua
Trong khu vườn Cúc vừa nở đoá hoa
Và trong mắt chàng Thi nhân đăm đắm...

Thu vẫn đến bên đồi chờ trăng xuống
Dòng suối soi đôi bóng đứng tâm tình
Gió lặng im, chim cũng biết làm thinh
Trăng tri kỷ ghi lời thề vàng đá...

Thu hiện diện khi rừng phong thay áo
 Gió theo mây, bay lơ lửng... cuối trời
Vài nai vàng đang lững thững trên đồi
Lá xao xác  theo gió lùa trên cỏ...

Thu hiện diện, đâu cần Thu lên tiếng
Trong cái không, cái có đã nằm kề
                 Lúc 15h15 Dec 03.2015
                         Kiều Mộng Hà
(*) vì xem Thu như chủ từ, nên viết hoa
*
 THU  Đà  TÀN   CHƯA?

                                     Thu đã tàn chưa hỡi cố nhân?
                                      Mà sao lá chết rụng đầy sân
                                      Mênh mang mây xám buồn lơ lững
                                      Hẹn cũ, thề xưa được mấy lần?

                                     Chợt thấy gió Thu về trở lạnh
                                     Người phương trời ấy nhớ không anh?
                                     Một chiều Thu cũ nhiều lưu luyến
                                     Một nụ hôn say lúc tiễn hành.

                                     Con tàu lướt sóng vượt trùng khơi
                                     Cảnh cũ người xưa chẳng đổi dời
                                     Cánh chim tung gió, đường phiêu lãng
                                     Chỉ còn kỷ niệm, mãi buồn thôi

                                      Xin hãy ngừng đi hỡi gió Thu
                                     Ta như viễn khách giữa sương mù
                                     Thổi chi cho lạnh hồn băng giá
                                     Ân tình, thương nhớ mãi phù du

                                      Chiều Thu thương nhớ khóc tình đầu
                                      Tưởng rằng kỷ niệm đã chìm sâu
                                      Hay đâu gió gợi niềm tâm sự
                                      Một mối tình buồn lắm bể dâu. 
                                    
                                              Vi Vân.



Nhận xét