Thơ Đặng Thị Quế Phượng _ Cựu HSTHBMT 68-75




Ðại Chích 
rình trong trái đất bơ phờ 
vài ba cái chữ rinh về ráp thơ 

NhắnTin 

Bích Nga, Thu Hiệp, Kim Hồng 
bạn xưa giờ đã theo chồng về đâu 
ở đây tuyết lạnh mưa nhàu 
nhiều khi cũng bạc mấy màu thời gian 
riêng ta vẫn sống mơ màng 
hồn xanh mở để hàng hàng mây qua 
bạn xưa còn nhớ đến ta 
chuyện đời xin cứ kể ra mấy dòng 
để ta đợi buổi nắng hồng 
viết lên diều giấy thả rong về trời 
chịu không thì cũng mấy lời 
nhắn nhe bạn cũ đọc chơi vậy mà 

Tư Khúc 

nhớ xưa có kẻ ôm đàn 
ngày ta đau yếu lang thang tới nhà 
thì thầm một khúc du ca 
"người yêu tôi bệnh" hát ra rõ mùi 

Rút Lui 

dù sao rồi cũng một lần 
rút lui khỏi cuộc phù vân ồn ào 
ta về gác kiếm vùi đao 
thong dong mà vẫy tay chào thị phi 
hoa nghiêm lần dở qua thì 
hồn hoang rộng mở ôm ghì vô biên 

Lạc Loài 

tìm về một cõi nào riêng 
may ra còn chút thanh yên cuối cùng 
vậy mà trong cõi nào chung 
vẫn là ta của cô cùng tịch liêu 

Thư Gửi Banmêthuột 

tôi muốn hỏi một người đang ở núi 
có bao giờ nghe gió nhắn gì không ? 
tôi muốn biết đất trong vườn hoa dại 
vừa nở được thêm mấy bụi hồng 
tôi muốn biết những hoa thục quỳ hoa 
cánh bướm 
có tươi vàng rực rỡ ở trong sương ? 
và rất nhiều hoa cỏ dại ở bên đường 
vẫn âm thầm đua nở khắp đồi nương ? 
tôi muốn hỏi những dãy đồi thinh lặng 
mộng mơ gì sau những lớp mù giăng ? 
tôi muốn biết hoa cà phê màu trắng 
có thoát hồn trong vằng vặc đêm trăng ? 
những người xưa cũ đi đâu đó 
có bao giờ thoáng nhớ đến ai không ? 
những hôm bão rớt mưa to nhỏ ? 
mưa có làm xanh những má hồng ? 
tôi vẫn nhớ chỗ người yêu tôi ngủ 
trên đồi cao cỏ mọc rất thong dong 
tôi muốn hỏi những con đường đất đỏ 
ngõ lên trời chẳng biết có gần không ? 

Nơi Nhà Hạnh 

bóng ai trắng xóa vườn sương lạnh 
trong buổi chiều ngưng điệu gió đàn 
hồn ai bên núi thênh thang dạo 
phơ phất còn nghe nhịp dã man 
người đâu không thấy về hương khói 
yêu dấu hồ quên mộ cỏ vàng 

Con Trâu 

đem đàn đi gẩy tai trâu 
hỏi sao mà chẳng ôm sầu tàn canh

Lý Thái Bạch 
chẳng cần say mới thấy ra 
cuộc đời không vượt vần qua như thường 

Trở Về Banmêthuột 

mai kia buồn cũng phù vân 
ta về trên núi bâng khuâng phím đàn 
đông tàn xuân hết hạ sang 
lá khô cũng chở thu vàng mà đi 
mình ta ôm hết xuân thì 
chôn trong những lối từ bi của rừng 

Rong Chơi 

nghiêng nghiêng hoa rụng đầu ngày 
sân chùa lắng tiếng sương bay bềnh bồng 
hương trôi nhè nhẹ sắc không 
hỏi ra ta vẫn nặng lòng trần gian 
phố xưa rụng hết hoa vàng 
tả tơi rụng hết hai hàng cây suông 
bước chân em có nghe buồn 
lên non dõi cánh hạc bay ngút ngàn 
còn ta hoài kiếp lang thang 
thiên thu dấn bước hoang đàng rong chơi 

Còn Lại Một Mình 

ra ngồi quán uống lai rai 
vài ly đậm nhạt mừng ai ... một mình 

Một Phen Từ Giã 

Cao đẳng mỹ thuật 
giã từ sách vở thầy cô 
ngày xanh như ngọc cơ hồ tím đi 

Người yêu 

hôn nhau một cái bơ phờ 
mối tình hữu thỉ bây giờ vô chung 
yêu trong cách trở vây trùng 
là gieo sai vận mịt mùng cõi thơ 

Nghệ thuật 

giã từ cõi mộng la đà 
về trong hiện tại thấy ta lạ đời 
giã từ ba cái cuộc chơi 
về trong cõi thực thấy đời ngu ngơ

Và Hoa Thục Quỳ 
hoa khô cắm giữa khuya tàn 
nửa bài trăng úa trên đàn đứt dây 

Bồ Ðề Ðạt Ma 

thưa này ông bụi đời 
hãy dắt tui đi chơi 
bỏ ghét cái cõi đời 
đừng để tui khơi khơi 
giữa lếu láo đất trời 

Giải Thoát 

nỗi đau từ đó tan thành lệ 
nhỏ xuống cho đời những giọt thương 

Tri Nhàn 

sáng ra ngồi với chung trà 
trong gùi mới nở một hoa dại vàng 
hiên ngoài ai đốt cọng nhang 
vài ba sợi khói mơ màng tỏa hương 
bao nhiêu là nỗi đoạn trường 
thoáng nhiên thành một đám sương ven 
trời 

Tri Túc 

nghìn trùng tuy đã cách xa 
trời xanh mây trắng vẫn là của nhau 

Mai 

mai gầy sao vẫn nở 
đợi nhau tới bao giờ 

Và Juliet 

ngủ thêm một giấc mơ màng 
đợi người trong mộng về mang xuống 
mồ 

Phượng 

hoa kia rũ xuống không lời oán 
sao đám ve sầu mãi tiếc than

** Những Lần Ly Biệt 

Ở Ðà Lạt 

đầm đìa ôi những sợi mưa 
theo nhau buồn bã rơi bừa chia ly 
xa xôi còn nói năng gì 
trông ra bốn phía sầu ghi ngập đồi 

Ở Sai Gòn 

lòng ta sao chợt nhớ 
từ lúc người chưa đi 
thấy trong hơi khói thuốc 
một thoáng hương chia ly 

Ở Banmêthuột 

về trong mưa bụi bay bay 
trông hoa cúc nở nhớ ngày tiễn đưa 
xanh xao mộng mị chưa vừa 
bâng khuâng đứng tựa hiên mưa nhớ 
người 

Ở Liège 

chiều Liège tuyết rơi nhàu 
chẳng mong gì gặp lại nhau cuối trời

Kinh Nghiệm 
dù cho tuyết trắng rơi nhàu 
cũng không sao lạnh hơn màu biệt ly 

Ðạp Thanh 

Hạnh 
giành chi hai chữ tài hoa 
dập dìu tai họa uổng đời xuân xanh 

Huệ 

bâng khuâng bông cỏ dại 
nở tím trong chiều phai 
xương lạnh buồn quan tài 

Thầy Nguyễn Ðăng Ðĩnh 

chiều nay còn sợi khói này 
tài hoa còn chút hương bay tặng đời 

Và Ta 

người đã ngủ yên rồi 
ngàn năm ở trên đời 
mình ta đang bơi lội 
lăng xăng trong bể đời 

Dụ khị 

tui đã bảo các người 
để yên cho tôi thở 
có gì đâu mà sợ 
tui chỉ là mọi rợ 

Banmêthuột 

đổi nguyên một gánh phù hoa 
chắc gì với được nửa tà áo em 
chợ đời cứ thử tìm xem 
vàng thau lẫn lộn biết em mặt nào 
chẳng cần phân biệt xôn xao 
thản nhiên em đã núi cao mà về 

Và Bây Giờ 

ngày theo với tháng đi đâu hết 
còn mãi trong ta một cõi mơ 
tháng năm dù có bơ phờ 
thả đôi cánh mỏng làm thơ tặng đời 

Sinh nhật 21 

lắm khi ta cũng chán đời 
muốn chơi cho thỏa tơi bời tử sinh 
e rằng trái đất giật mình 
cho nên ta chỉ làm thinh mà cười 

Sinh nhật 22 

có lẽ đời ta tàn héo mất 
nhưng mà nghĩ lại cóc cần tươi 
bởi tươi cho lắm rồi cũng héo 
héo tươi tươi héo như là một 
tất cả không qua nửa nụ cười 

Sinh nhật 23 

ta giấu trong tim chút lửa hồng 
dịu dàng sưởi ấm những thu đông 
một mai đời có khi giông bão 
ngàn tia lửa nhỏ vẫn long lanh 

Sinh nhật 24 

giũ sạch trong ta nỗi chán chường 
chợt nghe chan chứa những tình thương 
khổ đau cũng nhẹ như sương khói 
thơm mãi trong hồn một chút hương 

(trích trong Đặc san và Kỷ yếu 68-75)


Nhận xét

  1. Thơ Em bay bổng tuyệt vời
    Đôi dòng nhung nhớ một thời mộng xưa
    Chia ly cách mấy nắng mưa
    Nhớ nhau đếm lá thu vừa nhạt phai!
    Cô MH.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét