HỒN TÔI CHUÔNG GIÓ

























 HỒN TÔI CHUÔNG GIÓ

Anh đã đến như gió trong vườn chiều,
Làm lay động từng nụ hoa, từng lá,
Treo bên hiên nhà hồn tôi chuông gió,
Khua tiếng kêu rộn rã những mừng vui.
             Anh đến từ đâu ? gió đến từ trời,        
             Anh mang tình ý trên vai, trên áo,
             Gió mang tình của hoa thơm cỏ mới,
             Vào hồn tôi, tôi chuông gió ngân nga..
Những đêm trăng tỏ, những lúc trăng tà,
Gió và trăng ảo mờ cùng tình tự,
Gió lãng mạn tìm hồn tôi chuông gió,
Tôi  buông mình thảng thốt gọi theo trăng.
              Tôi ở đây hồn thở với tháng năm,
              Giữa trời đất cùng âm dương nhật nguyệt,
              Tôi vẫn thức khi màn đêm rủ xuống,
              Tôi vẫn mơ khao khát gió ban ngày.
Hồn tôi chuông gió vào mùa heo may,
Chút gió lạnh khẽ khàng về nhớ quá,
Tôi nũng nịu nghiêng vai tình rung nhẹ,
Anh ơi, có nghe tôi gọi tên không?
          Tôi thấy những chiều mưa gió bâng khuâng,
              Khu vườn sau nhà trong mưa hoang vắng,
              Mưa hắt ướt tôi hồn chuông bé bỏng,
              Mà vẫn chờ rung lên triệu vần thơ.
Tôi chỉ là chiếc chuông gió ngoài kia,
Ở cửa trước hay cửa sau nào đó,
Dù ở đâu vẫn là tôi với gió,
Dù ở đâu tôi cũng đợi chờ anh.
              Hồn tôi chuông gió mang lại an lành,
              Lòng người vui khi nghe tôi lên tiếng,
              Nhưng khi tôi buồn chắc gì ai biết ?
              Gió không về tôi chết lặng tim tôi.
Và khi gió bão chợt đến trong đời,
Như hôm anh lìa xa không đến nữa,
Tôi mong manh quay cuồng hồn trong gió,
Bật tiếng kêu thương, tiếng khóc nghẹn ngào.

              Nguyễn Thị Thanh Dương
                 ( May- 21-2011).

Nhận xét