NGỌN NẾN và NƯỚC MẮT



Ngọn nến và nước mắt

Người cha nọ có đứa con gái nhỏ 
Là người thân duy nhất ở trên đời
Vợ chẳng may đã mất mấy năm rồi 
Vậy mà vận xui nào đâu đã hết.

Đứa con gái còn thơ lâm bệnh chết
Tâm hồn ông chất ngất những buồn đau
Sống thẫn thờ chẳng thiết sẽ ra sao
Chỉ phó mặc cho dòng đời dong ruỗi.

Xa lánh hết bạn bè, ông thui thủi
Giã từ luôn những buổi tiệc vui chơi
Sống âm thầm trong hoài niệm chơi vơi
Và lại khóc chỉ vì thương nhớ lắm.

Trong giấc ngủ bao lần mơ đằm thắm
Thấy con thơ tay cầm nến tới gần
Áo trắng tinh xinh đẹp tựa thiên thần
Ông mừng gọi tên con thì nến tắt.

Cứ thấy con, ông mừng rơi nước mắt
Nghĩ phải chăng con từ cõi thiên đàng?
Nào hay đâu vì lệ đổ chứa chan
Làm tắt nến khiến hồn con bịn rịn.

Qua cơn mê, người cha đà thức tỉnh
Vì ông buồn, con mới nán vấn vương
Kể từ đây ông phải sống bình thường
Cho ngọn nến của con luôn tỏa sáng.
Phan Hạnh. 19/07/2015

Nhận xét