Có nghìn năm quá khứ tiễn nhau đi
Ta vịn tay số kiếp đón em về... ( Thơ Đinh Hùng )
Nghe gió hát bên tai lời tình tự
Ôm chăn chiếu mơ màng trong giấc ngủ
Hương nào phai, môi nhạt sắc son xưa
Ta đợi chờ - tàn bao cuộc bể dâu
Liệu em có tìm về nơi chốn cũ ?...
Trăng mặc khách soi dòng đêm tình tự
Giấc miên du thảng thốt gọi tên người
Trái sầu gieo run rẫy một làn hơi
Ai khóc đó, mà lệ nhòa trên giấy ?
Nâng chén đợi rót tràn đêm quan tái
Cung biệt tình điệp điệp dấu hàn âm
Em có về trong mộng với ta không
Đêm tháng bảy nhịp cầu Ô vẫn quạnh!...
Ta ngồi đấy một mình nghe ảo ảnh
Kéo nhau về trong vũ khúc trầm luân
Đêm còn say chếnh choáng điệu tình không
Em có hẹn?...
Ta vẫn chờ - muôn kiếp !!...
Tịnh Vân
TÌM
Tôi đi tìm
Gặp bóng mình trên vách
Ầm ừ bất lực
Cái lắc đầu rung ngọn nến soi đêm!...
Tôi trôi cùng phận người sau lưng
Dòng đời như cơn lũ
Số phận in vào tôi những vết hằn nung đỏ
Kẻ đồng hành vô lương !
Tôi như tên học trò dở toán, giỏi văn
Chỉ biết cộng số bị trừ - vậy đó
Để bôi lem đời mình bằng những dòng gạch xóa
Chỉ còn âm bản sau lưng !...
Và tôi cứ đi tìm, đâu biết chỉ hoài công
Với tiếng gọi từ đáy lòng tha thiết
Tôi tìm tôi... rồi trăng tàn, hạ khuyết
Một đời trôi qua !!...
Tịnh Vân
THƠ RƠI
Chiều nay lá rơi nhiều
Tưởng mùa thu còn đó
Nào hay gió đông về
Đắng lòng âm điệu cũ...
Câu thơ rớt vào đêm
Tinh vân buồn lạc đạo
Thiên sứ bận say mềm
Trời vốn nhiều Tiên tửu !
Câu thơ rơi xuống ngày
Chiều không dưng trở lạnh
Hư vận - một thành hai
Lá rơi dài ngõ quạnh !...
Câu thơ gieo xuống đời
Tan giữa dòng ấm lạnh
Bạc tóc đợi môi cười
Vẫn chập chờn hư ảnh
"Lạc hoa tương dữ hận
Đáo địa nhất vô thanh" ( * )
Câu thơ chiều định mệnh
Về nơi nào - ơi anh ?!...
Trôi Qua Lòng Huế
Cho tôi là gió nhớ thương Ngự Bình
Đêm trăng vàng sáng lung linh
Kề vai sông núi chúng mình song đôi
Nếu em là áng mây trôi
Xuôi về Vĩ Dạ nghiêng lời chim xanh
Tôi là vạt nắng mỏng manh
Ướp làn da nõn che vành nón nghiêng
Nếu em là búp sen mềm
Xòe hương dìu dịu bình yên mặt hồ
Tịnh Tâm nước biếc nằm mơ
Tôi là con sóng vỗ bờ chiêm bao
Môi hồng em nở nụ đào
Tôi là chim hót xôn xao gọi mừng
Tay cầm trời biếc che chung
Chiều trôi chầm chậm ngập ngừng chiều trôi
Long lanh ánh mắt em cười
Cho tình tôi đậu bờ môi nồng nàn
Ngược xuôi nỗi nhớ lang thang
Trôi qua lòng Huế mơ màng tình xiêu
Trầm Vân
Tuổi Chiều
Tuổi chiều đang bước vào thu
Sợ vàng lá rụng sợ thờ thẫn trăng
Sợ hồn ảm đạm mưa dầm
Soi gương vầng trán nếp nhăn muộn phiền
Rồi lòng tìm lại bình yên
Hồng lên nắng mới cánh mềm lao xao
Niềm vui có giới hạn đâu
Tiếng cười nảy lộc trên đầu bông hoa
Nhẹ nhàng năm tháng trôi qua
Lòng đâu có hẹn tuổi già âm u
Đêm nghiêng cánh gió lững lờ
Gọi người yêu dấu giấc mơ bềnh bồng
Gọi về ngàn tiếng suối trong
Yêu thương thả nổi trôi dòng thời gian
Dìu hoa lá cỏ mơ màng
Biển xanh con sóng lang thang bãi bờ
Vẫn như ngày dại tháng khờ
Se se nỗi nhớ tiếng thơ gọi người
Ưu phiền hờn giận thả trôi
Trái tim mở cửa bầu trời hương xuân
Trầm Vân
Nhận xét
Đăng nhận xét