THƠ_NGUYỆT SAN 97 - T7-14/6/2014

*

TÌM MỘNG
Sân trường bóng nắng lá vàng bay
Đi tìm thoáng mộng vuột tầm tay
Tuổi hoa khép nép đôi tà áo
Tình thơ ngày ấy chẳng còn đây

Lá úa rơi rơi khắp lối đi
Ngậm ngùi nhung nhớ xót xa gì
Áo trắng đường xưa tung gió lộng
Môi hồng mắt biếc... tiếc xuân thì!

Ngôi trường yêu dấu vẫn là đây
Thay tên đổi chủ chẳng còn ai
Nắng vô tình quá soi trong mắt
Giọt lệ nào hoen mi xót cay...

Lạc lõng một mình có chờ ai
Tìm trong ký ức cõi mơ phai
Giọng nói tiếng cười vang đây đó
Lớp xưa còn đấy... đã bao ngày...

Nắng chiều phai nhạt ngẩn ngơ buồn
Tìm đâu thấy mộng thuở nồng hương
Lòng người như lá bay theo gió
Hờ hững cho tình mãi vấn vương...
Phạm Thị Minh-Hưng
*

HOA TÍM YÊU KIỀU

Em cùng hoa thơ thẩn bên chiều
Cỏ mềm êm dịu dấu chân yêu
Nhè nhẹ kẻo đau cành Hoa Tím
Mây hồng đứng lặng nắng trong veo...

Hoa Tím thênh thang tận cuối trời
Mình Em dệt mộng tím chơi vơi
Áo dài trắng quá tình ngây ngất
Má lụa môi đào... Gió lả lơi...

Đẹp quá em ơi dáng diễm kiều
Lòng anh xao xuyến ước mơ theo
Bên em chiều tím hoàng hôn tím
Tình yêu màu tím mộng lòng ơi!

Nhớ nhé em yêu, hoa tím mơ
Vì em anh dệt mối tình thơ
Suốt đời yêu nhất loài hoa tím
Tím ngát không gian tím đợi chờ...
Phạm Thị Minh-Hưng
*
TÂM SỰ ĐÔI CHIM YẾN
Đầu cành… Yến hót… một mùa xuân
Rồi kết thành đôi
Kề bên… vũ khúc Nghê thường
Múa hát… đùa vui… không một chút bận lòng
Thật trớ trêu thay
Có… những ngày cuối Đông
Ta ôm mối hận tình đời
Cố muốn quên… cho lòng thảnh thơi
Một vết thương tâm
Tím… cả… máu tim
Ôi!!! Màu tím hoa sim
Tím cả mạch sầu
Cho một kiếp người buồn đau
Không thoát khỏi… lưới trời lồng lộng
Khúc ca từ nỗi niềm tang thương
Đã cạn lời tôi hàn huyên
Hát cho đời chút duyên

HẢI ĐĂNG: TRẦN VĂN HỮU
Kỷ niệm 8 năm ngày thành lập
CLB Sách Xưa & Nay

NƠI ẤY
Bạn có biết thành phố này có một nơi
Yên tĩnh, mát mẻ… và rất là lý thú
Nơi trí thức của mọi miền quy tụ
Nhà văn, nhà thơ, nhà giáo… đủ thứ nghề
Tuổi và nghề khác nhau, nhưng chung một đam mê
Cao thấp, giàu nghèo, sang hèn… không phân biệt
Giao lưu và xây lên tình thắm thiết
Anh, Chị… biết gì. Xin mời cứ diễn thuyết
Hay ngâm thơ, đàn hát… mọi người nghe
Hãy chính là mình chẳng câu nệ e dè
Và cứ sống hồn nhiên như con trẻ
Quên muộn phiền sống vui khỏe bạn ơi
Một sân chơi tao nhã thật uyệt vời
Ai chung đam mê… CLB xin mời
Mở tâm hồn như trời cao biển rộng
Bạn sẽ thấy
         thế giới này còn đẹp
                và cuộc đời đáng sống
LÊ MINH CHỬ

BỐN TÁM MÙA
Bốn tám mùa đắng ngọt gót phiêu phong
Đời hoang mã thảo nguyên vùng cỏ cháy
Sương bạc má gió lùa toang vó lộng
Giấc hải hà hý vọng rát trời sao
Bốn tám mùa nông nổi những khát khao
Hoa rã cánh tấc xanh lòng lại thắp
Không sắc hương không trái lành tươm mật
Xao xác mùa kiếp bạc vắt đồi sương
Bốn tám mùa cần mẫn những hạt gieo
Mầm chưa tách đã vội ngày giông gió
Sắc tím loang giữa hoàng hôn ráng đỏ
Khói cay nồng ươm mắt ướt ngày xa
Bốn tám mùa dài ngắn đã đi qua
Còn thêm nữa là bao mùa phía trước
Thôi riết róng những cuồng xoay mất được
Khẽ rung bờm thu vó gọi bình yên
ĐÀM LAN

Hội ngộ nàng Thơ

T rong u hoài ta gặp gỡ nàng thơ
R ất tình tứ ngọt ngào như nắng sớm
Ư ớp trăng ngọc dịu dàng thơm phấn bướm
Ơ i trái tim thổn thức chợt hồi sinh
N ợ duyên xưa chan chứa đọng hương tình
G iọt nước mắt hân hoan mừng hạnh ngộ
Q uên dĩ vãng bay qua vùng bão tố
U ẩn sầu khao khát vượt trùng khơi
 m thầm băng sa mạc lạnh chơi vơi
N iềm hy vọng dâng tràn – Xuân bất tận

NGÀN PHƯƠNG
Chạnh lòng
T ừ độ cánh hoa vùi bão tuyết
T R ời thu nhuộm tím gió tàn đông
Ch Ư a quen mà cảm hoài tha thiết
Trư Ớ c phút tương phùng chạnh ước mong
Quyê N nhớ nước sầu kêu khắc khoải
Thươn G nhà thao thức mỏi mòn trông
Q ua bao ghềnh thác con thuyền nhỏ
Q U yết vượt đắng cay – ghé bến lòng
Xu Â n đến Xuân đi bao cách trở
Buồ N theo năm tháng chảy xuôi dòng.
                                  NGÀN PHƯƠNG
BA PHÁC THẢO MÙA THU
1
Lửa trong bếp lò không ngủ, cứ rì rầm
Chuyện với mưa âm thầm gõ trên mái nhà gỗ…
Còn cây bạch dương già nua, như chính nước Nga cổ,
Đứng bên nếp nhà nguyện linh thiêng đã tàn hoang,
Toàn than rực một màu như cơn bão lửa hồng,
Gió thổi tới tán cành chới với,
Lên tiếng lao xao, rùng mình run rẩy,
Và những chiếc lá từ tán cành lả tả tung bay
Rơi phủ đầy những vũng nước quanh thân cây…
Khi trận bão điên cuồng tĩnh lặng,
Một bé gái tí him tìm đến,
Tùm hum trong chiếc khăn len ấm của người bà,
Cô bé dụt dè ngồi bên chiếc đu.
Dưới tán cành bạch dương chiếc đu đưa kẽo kẹt,
Lập tức trên đầu bé bạch dương lao xao đáp,
Hơi thở bạch dương đắng đót lẫn ngọt ngào,
Dường như bằng tiếng nói của con người cây muốn đổi trao
Một điều gì đó cho cô bé.
Cây với bé em chúng cần có nhau đến thế!
Nhưng chuyện riêng tư của đôi bạn bị tôi bỗng phá ngang,
Một lần thất thểu dạo quanh làng
Tôi bỗng buột mồm đùa cợt: “Này bé nhóc!
Hát gì thế?”. Bé em đầu quay ngoắt
Và trả lời: “Cháu có hát đâu, mà cháu khóc đây!”
Thế là chung quanh tôi tất cả bỗng buồn lây!
Nhưng ở tuổi chúng ta có thể nào cũng khóc,
Mỗi lần vậy, lại ép mình cho qua hết,
Và nhủ rằng: “Lại tốt đẹp cả mà thôi”
2
Chợt giữa cảnh hoang vu của mùa thu
Bỗng vang lên một giọng người sảng khoái:
- Thu năm nay trên đầm lầy nham lê đầy rẫy!
- Thu năm nay trên đầm lầy nham lê đầy rẫy!
Lập tức tiếng vọng vang lên khắp mọi nhà
**
*
Trong những điều diệu kỳ của trận đại hồng thủy
Chúng ta được hưởng một vùng đầm lầy bao la,
Hàng trăm dặm nham lê phủ kín,
Phảng phất bao nhiêu câu chuyện
cổ tích, hoang đường truyền miệng
Của các thế hệ nông dân đến đây sinh sống nối tiếp nhau.
Lên tiếng gọi, gọi hoài… Không ai đáp.
Và cái tri giác vạm vỡ bỗng nhiên ngủ thiếp,
Và bỗng nhiên ngủ thiếp những dục vọng đớn hèn,
Biến mất cả cái ký ức về chính bản thân mình,
Và trong giấc mơ những bức tranh cuộc sống
Bị bao phủ một tấm màn ảo ảnh
Của cái im lìm và quên lãng chẳng bến bờ,
Chen đẩy nhau,
bức tranh sau tiếp theo trước thêm mãi nhạt nhòa,
Chỉ một thân cây khô âm thầm rên rỉ…
“Thật là tốt! Thật là tuyệt!” - Tôi nghĩ
Rồi bỗng nhiên giật thót, dường như bỗng tỉnh ra
Chợt nghe thấy đâu đây một âm thanh khác lạ
Rắn! Phải rồi! Rắn lục đầm lầy đó
Suốt thời gian qua chúng dõi theo tôi,
Rình rập, phì phì, uốn éo chờ mồi…
Ảo ảnh biến bay. Cả người tôi lạnh toát.
Tôi vội vàng bỏ đi, run rẩy vì gớm ghiếc,
Nhưng ngay lúc này, như một đám mây đen,
Những con chim giận dữ kêu thét bay đến liền
Chúng bắt đầu lượn vòng xà xuống thấp
Ngay trên đỉnh đầu tôi, một thân cô độc,
Và tôi cũng lại thấy mình lo lắng không yên…
“Tại vì sao bầy chim lại bỗng phát cuồng?-
Tôi thầm nghĩ, và càng lo lắng-
Bởi vì sao lũ rắn lại bắt đầu phát ra thành tiếng?”
Và tôi hiểu ra, rằng chuyện không phải ngẫu nhiên,
Rằng mọi cái trên thế gian
nọc độc và nỗi kinh hoàng
Trắng trợn vây quanh anh tức khắc,
Khi bỗng nhận thấy anh một mình đơn độc,
Và tôi cũng hiểu ra đó là cảnh báo đề phòng:
Thế đủ rồi, chốn đầm lầy chớ có lang thang!
Đó là cảnh báo đề phòng, tôi hiểu rõ -
Tôi sẽ không bao giờ một mình trên đầm lầy tìm hái nham lê nữa…
3
Tháng Mười đã qua. Nhà hong lúa phía sau trống trải.
Bông tuyết ngân lên trong bụi cỏ giá băng.
Dưới bầu trời xám thiếc cuộc sống lặng dần,
Chỉ còn cỗ xe kéo chở thư là bận rộn,
Vừa bảnh mắt ra đã đây đó bò đi khắp chốn,
Biểu lộ với thu sâu kín tâm tư,
Tôi bước đi với mái đầu cúi xuống,
Thơ thẩn khắp các sườn non quê hương làng xóm,
Với ước ao mạnh nhất chỉ một điều,
Sao trong cái ngày thu phân rã cô liêu,
Cả trong cái ngày gần của bão tuyết nay mái rung chuyển,
Ngôi sao của lao động, thơ ca và yên tĩnh,
Sẽ mãi chiếu sáng chúng ta, không nản buồn,
Rằng cả khi về chúng ta ký ức sẽ lãng quên,
Sao vẫn sáng tưng bừng hoan hỉ.
Thúy Toàn dịch
*
Chờ mưa

Xin cho tôi chút mưa
Để tắm mát đường tình
Đang trên đèo chênh vênh
Cháy khô buồn hiu hắt 
Cho tôi làm ong mật
Thêm vị ngọt cho đời
Thêm lãng mạn tình tôi
Đã lâu rồi hoang phế 
Đừng bỏ tôi đi nhé
Vì đàn sẽ ngậm tăm
Vì trăng sẽ héo tàn
Theo câu thơ sầu muộn 
Hãy dậy xem đêm sớm
Bát ngát những cô đơn
Chỉ có anh và em
Giữa trời nồng vị hạ 
Hãy chờ giòng mưa lạ
Phả trên tóc của nhau
Có thể chẳng được lâu
Cũng đủ tình thức giấc...
LAMTRẦN 24.04.2014


CHIỀU MƯA CHỐN CŨ

Chớ nghĩ rằng anh vẫn nhớ em
Thật ra dáng cũ đã cố quên
Mà mộng rập rình từng đêm ngủ
Giật mình lại tiếc chuyện tình duyên

Nếu lỡ ngày xưa có đón đưa
Chẳng qua chỉ để giết thì giờ
Nháp xem đợi chờ vui hay chán
Thuốc đốt vàng tay giữa gió mưa!

Chớ nghĩ hồi ấy anh yêu em
Thật ra cũng có lúc muộn phiền
Khi em tíu tít cùng ai đó
Say mèm tự nhủ ấy mình điên!

Ngày tháng qua đi mà lối xưa
Trong anh vẫn có chút mập mờ
Rằng em từng lấy chồng chưa nhỉ
Chỉ để hôm nào đến... vẩn vơ!

Thế đấy rồi ta lại gặp nhau
Chiều nay trời bỗng trở mưa rào
Dưới chân ghế cũ đôi hoa dại
Cụng đầu trốn cánh bướm phiêu diêu

Có chút bụi mưa trên tóc xanh
Có mãi yêu kiều trong mắt nghiêng
Chẳng biết nói gì cho em rõ
Con tim lấn bấn vạn nỗi niềm...
lamtran
*
TƯỢNG ĐÀI
(Nhân Ngày Gia Đình Việt Nam 28/6.
Kính tặng những Tượng Đài bất đắc dĩ)
Người nhiều tuổi càng thấy mình cô lẻ
Con cái xa, bằng hữu cũng vơi dần
Đã một thời cống hiến tuổi thanh xuân
Cho sự nghiệp, nuôi đàn con khôn lớn.

Đám con giờ đã đầy lông, đủ cánh
Ai cũng lo cho mái ấm riêng tư
Tháng đôi lần vội vã tạt qua nhà
Gọi là để viếng thăm cho có lệ !

Ai thông cảm cho tuổi già, bóng xế
Nửa kia đi, lủi thủi sống một mình
Muốn tìm ai để kết bạn, tâm tình
Sợ mang tiếng: “Già mà còn ham hố”!

Con phản đối khi cha đòi cưới vợ
Ngại gia tài có kẻ nhảy vô chia
Mẹ muốn đi bước nữa với ai kia
Con xẵng giọng: “Đừng làm con ê mặt”!

Trải tim già không được quyền thổn thức ?
Nhiều tuổi rồi vô cảm với buồn vui ?
Phải lặng im nhìn cuộc sống dần trôi ?
- Không. Không đúng. Ai không mơ hạnh phúc ?

“Góc bếp nhỏ có lửa hồng nhảy nhót
Trên giường êm đôi gối để song song
Khi đi xa còn có kẻ đợi mong
Mùa Đông giá có người chia hơi ấm…”

Chút mơ ước nhỏ nhoi và chính đáng
Sao khó khăn hơn phá lũy, công thành ?
Để ai không can đảm “vượt chính mình”
Và xô ngã bức tường thành dư luận

Đành ngậm ngùi làm Tượng Đài câm nín
Bắt con tim hóa đá, nép bên đời
Cho đám con hãnh diện với mọi người:
Cha, mẹ nó không đi thêm bước nữa !
Tháng 5/2014
Tâm Nguyện


LÀNG TÔI THÀNH QUÁN

Làng tôi thành quán hết rồi
Bún gà, lòng lợn… cứ xơi suốt ngày
Hàng Tàu cho đến hàng Tây
Hàng nào cũng có… phơi ngay ra đường
Chẳng ai bàn chuyện ruộng nương
Chỉ bàn xem ở Trung ương thế nào?
Nước này, nước nọ ra sao?
Nước nào là địch, nước nào là ta?…
Lu bù hội họp, xướng ca
Cháu con nhẩy múa như là choi choi…
Chỉ thương các Cụ chết rồi
Làm sao sướng được như tôi thế này!...
TRẦN NHUẬN MINH

MY VILLAGE IS TURNING INTO INNS
My whole village has turned into inns
Vermicelly and chicken soup, pork tripes…
people are eating them all day long
From Chinese goods to French goods
Everything is available and… exposed on streets
No one talks about ricefields
They just discuss about how things are going on
in the Central Committee
They wonder about how such or such country is?
Which one is our enemy and which one is our friend?
They unceasingly gather together to sing and dance.
Children dance and hop like sparrows…
I’ve pity of the dead old people
How can they be as happy as I’m now!...
TRẦN NHUẬN MINH
Translated by VŨ ANH TUẤN
HẠT LÚA
Canh nông cơ giới dễ như như chơi
Ba tháng gieo trồng chẳng mệt hơi
Nặng hạt đòng đòng khoe khắp chốn
Oằn bông lúa lúa trổ đầy nơi
Thương trường xuất khẩu làm giàu nước
Kinh tế thu ngân giúp ích đời
Cởi lớp vàng y bày vóc ngọc
N uôi người muôn thuở, lúa ơn ơi ...!
Thanh Châu
TÂM SỰ NHÀ NÔNG
Làm vườn lựa giống trái cây ngon
Phục vụ người mua tiếng được còn
Tưới nước vô phân công cực khổ
Dầm mưa dãi nắng sức thon von
Con buôn ép giá luôn thao túng
Cái vốn đầu tư chực mỏi mòn
Bát gạo đồng tiền lo hạn chế
Nhà nông than vãn nỉ cùng non...!
Thanh Châu 
NHỚ MỘT CÁNH HOA
Kỷ niệm vào hè hoa phượng đỏ
Vui chào gió ấm, lung linh tỏa
Cánh nhung mềm gợi cảm yêu thương
Sắc thắm tươi chiêu hiền gắn bó
Khiến lạc rừng hương hạnh phúc đây
Cho say biển mắt nồng nàn đó
Dư âm nuối tiếc giấc chiêm bao
Vẻ đẹp phai tàn, thu lộng gió
THANH CHÂU



Nhận xét