THƠ_NGUYỆT SAN 96



CHUYỆN ĐỜI LÊNH ĐÊNH

Khi ta biết thời gian là hữu hạn
Thì tháng năm chẳng mấy nữa bên mình
Khi ta biết tình yêu là màu nhiệm
Thì trái tim đầy rẫy vết chai sần
Khi ta biết chuyện đời luôn đóng mở
Thì tâm hồn nghe rạn vỡ từ lâu
Ngày thơ bé ta nhìn đời rạng rỡ
Với hàng nghìn ấp ủ chuyện mai sau
Trái tim non bao khấp khởi dạt dào
Và đôi mắt… trời ơi đầy hoa thắm
Tuổi xuân xanh đong đầy muôn thiên hạnh
Ướp vành môi căng mọng giữa mành trời
Bóng tình quân sao phong vũ ngời ngời
Và cảm xúc ngập tràn như sóng dội
Để rồi đến một thềm trăng muộn
Nhẩm lại đời bàng bạc những hư không
Chút lửa hồng trong cơn gió mùa đông
Vừa chớp lóe vụt tàn sau đắng ngọt
Khi ta thấy lòng trầm đi một khắc
Thì biết mình đã thả chiếc bóng bay
Khi ta thấy cánh quỳnh đêm vừa nở
Nhận ra mình vừa thoáng chút hương say
Khi ta thấy sau mưa trời hửng nắng
Mỉm một nụ cười cho gió bay đi

ĐÀM LAN


Cứ tưởng mình già

Lâu nay cứ tưởng mình già,
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa

Tivi dỗ giấc ngủ trưa 
Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại còn lãng trí, tần ngần, hay quên

Cả ngày mỏi mắt đi tìm
Hết tìm khoá cửa lại tìm khoá xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon

Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len

Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không?
Khi lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ "Mời ông cứ ngồi"

Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mà lòng chua xót phận vừa cuối thu

Suốt ngày trung tiện lu bù
Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
"Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào"

Thức ăn cứ lấy ào ào
Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Đứng, ngồi, "chuyện ấy" ngày thêm chậm rì

Đánh răng, tìm thuốc loại gì
Để răng được trắng không thì khó coi
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao

Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi "Bác thế nào? Khoẻ không?"
Cell Phone thì khổ vô chừng
Lúng ta lúng túng thường không trả lời

Để chuông reo mãi một hồi
Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu... tiểu đường

Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe

Giữ thân cho khỏi tròn xoe
Vòng hai sao cứ bè bè phình to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này

Ngủ thì chẳng ngủ được say
Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì
Sinh nhật, sinh nhiếc làm gì
Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên

Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên
Xem chân dung đã trở nên thế nào
Buồn tình đếm thử xem sao
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già!
Bs Nguyễn Lân–Đính st




ĐẠI DƯƠNG BIỂN SÓNG

Anh ở trời Tây nhớ trời Đông
Bên này băng giá xót xa lòng
Bao năm xa cách lòng hiu hắt
Em có bao giờ nhớ Anh không?

Anh biết tình Anh chỉ nặng lòng
Mà sao nỗi nhớ mãi phiêu bồng
Chiều rơi vạt nắng hồng phai úa
Là lúc tâm hồn Anh long đong...

Nhớ quá những ngày xưa có nhau
Ai ngờ tình một sớm phai nhàu
Chiều Hè Phượng rụng bay theo gió
Anh thẫn thờ đếm bước – Tình đau...

Ngày ấy làm sao có thể quên
Áo Em tha thướt trắng ngoan hiền
Thục nữ yêu kiều nồng môi lụa
Má lúm đồng tiền Em rất duyên...

Ngây thơ hờ hững tháng ngày trôi
Nào có ai biết nỗi – đoạn – đời
Lòng người như lá thu vàng úa
Gió mơ màng thổi tít mù khơi...

Anh cố tìm Em trong giấc mơ
Mà mơ biết sẽ đến bao giờ
Anh như lầu vắng chờ trăng sáng
Đêm trường hư ảo, mộng bơ vơ...

... Đọc lá thư Anh, mắt lệ mờ
Anh vẫn còn nhớ đến ngày xưa!
Lòng Em bão nổi hay giông tố
Đại dương biển sóng, nhớ vô bờ...
Phạm Thị Minh-Hưng




HƯƠNG ĐỜI

Cám ơn một nhánh hương đời,
Trăm ngàn yêu dấu, một thời luyến lưu, 
Một thời ta đã có nhau 
Tình ơi, giữ nhé, nguyên màu thiên thanh, 

Mênh mông biển núi cách ngăn, 
Tình như bóng nắng ngại ngần vội qua, 
Làm sao giữ tuổi ngọc ngà, 
Bước chân lưu lạc, xót xa hồng trần. 

Tìm nhau đâu, hỡi phù vân, 
Đất trời nghiêng ngả, xoay vần chốn nao, 
Cám ơn giây phút nhiệm màu, 
Chút tình son sắt, trái sầu lỡ mang. 

Dòng thơ, ý nhạc bâng khuâng, 
Giữ cho nhau nhé, trong ngần thủy chung, 
Giữ cho nhau chút tơ lòng, 
Chút tình bé bỏng, màu xanh học trò 

Chút tình, như một giấc mơ, 
Hương Đời diễm lệ, vần thơ ngút ngàn 
Giữ cho nhau, dẫu muộn màng, 
Tình thơ ngây ngất, nồng nàn hương yêu...
Phạm Thị Minh-Hưng

   
NHỚ ƠN VUA HÙNG
Lập quốc, Vua Hùng tạo kỷ nguyên
Mở mang, xây dựng một vương miền
Mười lăm bộ lạc luôn hưng thịnh
Mười tám hoàng triều mãi trị yên
Trí dũng, giang sơn hằng vững mạnh
Anh minh, tổ quốc lắm uy quyền
Giờ đây công đức ghi vào sử
Dân tộc nhớ đời, Lễ Hội Niên. 
Thanh Châu

PHÙ ĐỔNG THIÊN VƯƠNG
 
Thiên Vương Phù Đổng tạo cơ thời
Thánh Gióng kiêu hùng thuở dạo nôi
Dẹp loạn cứu dân theo lệnh chúa
Trừ gian độ thế thuận cơ trời
Tung hoành ngựa Sắt thù tan mật
Khiếp vía quân Ân giặc rã rời
Danh lợi không màng công cứu quốc
Sóc Sơn ẩn dật sử truyền đời. 
Thanh Châu
LẠ 
Việc đời vốn dĩ khó khăn quá
Hành động có khi cũng chẳng đã
Nghèo đói thường hay trộm cắp càn
Giàu sang cũng lắm thâu gom cả
Bần hàn nhơ bợn bị mắng cha
Phú quý mánh mung khen hiếu má
Rốt cuộc từng người phải vãng tiên
Ai mang được của theo là lạ
THANH CHÂU


CÔ QUÁN
Có lúc dừng chân bên quán vắng
Trầm ngâm hương vị cà phê đắng
Cuộc đời vật chất quá bon chen
Vũ trụ tâm linh chưa tĩnh lặng
Thế thái di dời tợ khói mây
Nhân tình biến đổi như mưa nắng
Phong trần cũng có chút niềm vui
Cô quán xinh tươi thêm vị mặn
THANH CHÂU

====******************************************====

**************************************************

Chốn cũ em về
Em về thơm cánh phong lan,
Cho nghe nỗi nhớ vườn hoang rã rời.
Lối xưa tím cả khung trời.
Dang tay vẫy gọi đến người mênh mông.
***
Xa nhau chừng đó nhánh sông,
Nghe rong rêu gọi rừng thu mắt buồn.
Xoải tay trên dãi mù sương
Đêm lung linh giọt mưa tuôn giữa trời
***
Cánh chim về tận biển khơi
Thu bâng khuâng gọi những lời hoan ca.
Anh đi từ tạ mưa sa
Từng đôi cánh mỏi nhạt nhoà nắng trưa.
***
Chiều về trên những dòng thơ
Tìm trong kỷ niệm cho vừa nhớ nhung.
Đêm đen mơ giấc vô cùng
Để nghe sỏi đá tỏ lòng yêu thương
Dương Lêh



Nỗi lòng
Có những chiều như thế
Nghe anh đọc thơ
                  và tôi tự hỏi
Anh đọc tôi nghe hay tiếng nói nỗi lòng anh?
Tiếng đọc cứ ngân lên
              vang mãi
                           mê say
Cả hai đều cảm giác như đang bay,
Vào cuộc đời như vòng quay thiên mệnh
Anh là thi sĩ
“Không đất khách quê người”
           mà “quê mình, mình như khách”
Anh về đâu?
Suy nghĩ chi?
Trước cơn lốc ạt ào thời mở cửa
Lâu lắm rồi mới được sống một ngày êm ả
Giật mình
Bởi những gì theo năm tháng một mai đi
Cám ơn nhà thơ đã thu lượm những gì
Mộc mạc, giản đơn, nhân văn, ý vị…
Để người đọc xốn xang, đồng vọng với người thi sĩ
Thức tỉnh lương tâm…
              không hổ thẹn với lòng
Đêm sáng trăng
Ta bên nhau
Còn trăng làm bạn với cánh đồng
Cánh đồng nằm yên ả cho trăng dát vàng ánh sáng
Cuộc sống lo toan
                      mưu sinh
                                như bị đẩy lùi vào dĩ vãng
Trăng tinh khiết lọc qua màn sương mỏng
Trăng đầm đìa chảy tắm trên người
Nhà thơ thao thức cả một đời
Đơn giản vì đã làm theo những gì mình thích
Thi sĩ là người thư ký trung thành nhất
Bởi đau đời
Nên mới hiểu biết nỗi đời đau
Hai tâm hồn hòa nhập vào nhau
Cùng thao thức đón chào ngày mới
Ta thao thức nghĩa là đang tiến tới
Lòng rộn ràng chờ đợi ánh bình minh
LÊ MINH CHỬ



Tặng Phẩm
Tặng phẩm làm những người xa cách
Càng nhớ thương thắm thiết bên nhau
Tặng phẩm làm kỷ niệm mai sau
Nhắc nhở về những ngày xưa ấy
Tình yêu dù cao thượng biết mấy
Cũng vẫn cần những tặng phẩm cho nhau
Những âu yếm, săn sóc, nuông chiều
Mang dấu ấn một tình yêu bất tuyệt
LÊ MINH CHỬ

Hạ



Chim mỏi cánh chao nghiêng nắng hạ
Cây ngô đồng đứng gió im lời
Nắng thiêu cháy chữ thơ khô vận
Chó đuổi mây trời chạy bốc hơi

Thừa kế ve sầu lên tiếng địch
Bụi tre phe phẩy chó nằm dai
Cỏ úa hết rơm Trâu vật vã
Ao nông cạn nước cá khô mồi
HẢI ĐĂNG TRẦN VĂN HỮU
Đóa Phù Dung



Ngoài dậu ven sông bãi đất lài
Phù Dung mấy đóa nở ban mai
To hoa đẹp sắc Ong chê đến
Tốt lá phai hương Bướm chẳng hoài
Trưa má ửng hồng mong khách vấn
Chiều trông tin nhạn bặt đường lai
Hoàng hôn đỏ sậm màu ly biệt
Thương tiếc đời hoa được mấy ai
HẢI ĐĂNG: TRẦN VĂN HỮU

Y PHỤC NỮ
Áo dài phụ nữ của dân ta
Kẻ mặc dáng duyên rất mặn mà
Thân gọn ôm eo tà phất phới
Cổ tròn nách sát vóc kiêu sa
Tiếp tân lễ lộc khi đưa đón
Cưới hỏi tiệc tùng lúc tặng quà
Vải gấm hàng the người quốc sắc
Thời trang y phục dáng đàn bà
LANG NGUYÊN





TAO PHÙNG
Đã bao lần đến với Tao – Phùng
Vẫn thiết tha hoài – vẫn thủy chung
Dốc đứng chênh vênh chưa cạn ý
Đỉnh cao vời vợi giữa không trung
Nghinh Phong trải mộng – trời thăm thẳm
Vọng Nguyệt ươm duyên – đá trập trùng
Bằng hữu nâng ly – cùng cạn chén
Tình thơ say đắm – phím tơ chùng
NGÀN PHƯƠNG

Mùa Lũ Quê Tôi
Lời ru Mẹ xót xa buồn
Gió lùa xóm vắng – Mưa tuôn não nề
Mái nhà nép dưới chân đê
Đất rưng nước mắt dân quê nhọc nhằn 
Quanh năm đồng lúa khô cằn
Đến mùa lũ lụt nước tràn ruộng xanh
Nước dâng trắng xóa sao đành
Lũy tre xơ xác trơ cành lắt lay
Củ khoai củ sắn qua ngày
Tạm dằn cơn đói – quắt quay bồi hồi
Lúa vàng thắm đẫm mồ hôi
Chìm trong nước bạc cuốn trôi phũ phàng
Mùa đông rét mướt điêu tàn
Áo chăn thiếu thốn lạnh tan nát lòng
Khói không đủ ấm bếp hồng
Người cùng đất Mẹ phập phồng xót xa
Mặt người nắng cháy rát da
Đã khô nước mắt – phong ba trập trùng
Gió lùa xóm vắng lạnh lùng
Lời ru của Mẹ não nùng bâng khuâng
NGÀN PHƯƠNG


Không đề
(Viết trong ngày giỗ anh – 2014)
Người giờ thành gió
Hiu hiu lưng trời
Thành làn mây nhỏ
Lờ lững ngược xuôi. 

Ta thành sỏi đá
Quạnh quẽ ven đồi
Lòng khô như lá
Úa vàng rụng rơi…

Mưa sao bỗng mặn
Mưa ơi! Mưa ơi!
Tình sao quá ngắn
Tình ơi! Tình ơi!

Tình không còn nữa
Biết về đâu đây?
Thềm xưa ngõ cũ
Hun hút dấu giày…
GIÁNG NGỌC (G.Đ)



Trở Lại Chùa Xưa
Mấy mươi năm quay cuồng theo cuộc sống,
Con bàng hoàng trở lại mái Chùa xưa.
Đã xơ xác, điêu tàn, gần phá sản,
Những Tham, Sân, Si tối phủ lan tràn ! 

Hình ảnh Phật nhạt nhoà trong ký ức,
Bởi cuộc đời đầy hấp dẫn, đam mê.
Con về đây, bắt tay xây dựng lại,
Rũ bụi nhơ, tội, nghiệp, đã tràn trề.

Đời vùi dập, may còn nơi trú ẩn,
Bởi trong con, luôn có mái Chùa thiêng,
Vẫn tồn tại, an nhiên vào bất diệt
Đón con về, xoá sạch mọi ưu phiền.
TÂM NGUYỆN



BỤI
Có thể nào làm thơ khi đường về lềnh bềnh
         những khuôn mặt đỏ au vì men rượu
Có thể nào làm thơ khi bụi đường che lấp mọi lối đi
Có thể nào làm thơ khi xe lúc nhúc, cựa quậy trên cả vỉa hè
Nơi ấy: cô bé đi học về thẫn thờ chờ khoảng trống
Ấy là vào buổi chiều, trên cành cao còn loang lổ nắng
Mọi ngã ba, ngã bốn, mọi ngóc ngách gọi là đường,
            là hẻm, là tất cả mọi lối có thể vươn
                         ra lối khác cũng là mê hồn trận!
Và thơm lắm những bạt lều: nào lòng, tiết canh,
        nhựa mận của cầy tơ, của xả ớt, của đủ mọi thứ … zô zô
                 của từ đâu làn khói nướng mực khô
                        của mọi thứ có thể đem ra, cho vào bếp!
Có thể nào làm thơ khi trong tai vang ken két
Tiếng nghiến răng của mình hay tiếng thắng xe kia
Tiếng rồ xe của lũ nhóc, mồm miệng tía lia …
         … những ngôn từ không bao giờ có trong sách vở
Có thể nào làm thơ khi nghe tiếng xóm giềng rủa vợ
Của lão chồng nhừa nhựa, chân nọ quẩn chân kia:
Có gì đâu, lão muốn cạn mấy ve
          nữa … khi đã tống vào mồm một chầu say túy lúy!
Cứ thử ngồi làm thơ: xem ra bụi nhiều hơn chữ
(Vì dù sao, chữ vẫn phải màu xanh;
Mà bụi thì, ôi đen đúa lền khên)
Thơ tẩm bụi còn chi là chữ nghĩa!
Có thể nào làm thơ khi phố đời bê trễ:
Làm được bao mà nhậu nhẹt suốt tuần
Cà phê, thuốc lá… hai mông đít cứ mãi ngâm
           trong vũng lầy đó đây mà gọi trại đi là sành điệu
Để có thể làm thơ, chắc phải ra cột đèn cao nghệu
Ngó lũ rầy mê mải ánh đèn đêm
Nhìn chúng loay hoay, chả biết chúng có ưu phiền
Như ta đây, mãi tìm vần thơ mà giờ dường như lạc điệu.
Lam Trần 8.12.2011

NẾU CÒN THƯƠNG GIÓ

Lỡ lầm gió đập – hoa đau,
Hương hoa gió chở, nỗi sầu gió mang.
Nếu còn thương gió lang thang,
Thì hoa mở cánh, sương tan – gió về !
Matxcơva, 09.5.1992
VŨ ĐÌNH HUY

WERE ONE TO STILL
LOVE THE WIND
Faultily the wind beat – flowers felt painful
The wind carried flowers’ scent and bore sadness
Were one to still have pity of the wandering wind
Then flowers will bloom, dew will melt
– and the wind will flow back !
Moskow, 09.5.1992
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN
Danh thiếp
Người về, danh thiếp còn đây,
Muốn quay điện gọi, đầu dây có chờ ?
Vật vờ như tỉnh, như mơ,
Ống nghe đã nhấc, thẫn thờ… lại buông !
Matxcơva, 26.10.1992
VŨ ĐÌNH HUY
NAME CARD
The person went home, his name card is still here
Wishing to call, but were he to wait at the other end of the line ?
Fickle and seeming like awaken, like dreaming
The earphone was lifted, then dazedly… let loose !
Moskow, 26.10.1992
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN



ĐỌC THƯ BẠN GÁI
Đọc thư người, ngắm ảnh người
Bâng khuâng tôi nhớ một thời chơi vơi !...
Nổi trôi kỷ niệm một thời
Người xa – tôi nhớ, xa – người nhớ tôi ?...
Matxcơva, 7.1993
VŨ ĐÌNH HUY
READING MY GIRL FRIEND’S LETTER
Reading your letter, contemplating your photo
Dazed with grief, I remembered a time that was so lonely
Oh, floating memories of a time
You’re far – I remembered, far away – do you remember me ?...
Moskow, 7.1993
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN


Nhận xét