THƠ_NGUYỆT SAN 94



T h ơ  t r à o  p h ú n g

LÊN ĐỒNG

Bà kia tháng tháng đôi tuần
Đi “công tác” đủ hai lần… đúng ghê!
Ông chồng bán tín, bán nghi
Vò đầu “cóc” hiểu vấn đề ra sao???
Hỏi con, con nói tào lao,
Hỏi bà, bà chỉ ừ ào cho qua,
Một đêm, bà “biến” khỏi nhà…
Ông chồng hốt hoảng tìm bà khắp nơi,
Láng diềng có kẻ “khó chơi”
Thấy ông tìm toát mồ hôi, thương tình:
“Bác ơi! tìm mãi nhọc mình
Cứ nơi Điện phủ bác rình mà xem”.
Ông chồng cắm cổ đi liền,
Lần theo hương khói ánh đèn sáng chưng!...
Eo ôi! phưng phứng phừng phưng
Nhìn xem “phong cảnh”, ông bưng miệng cười
… Chắp tay trước đống chè sôi
Xem bà “biểu diễn”, đám người suýt soa…
Bà chầu Hoàng Bẩy Hoàng Ba
Tay bà “bắt quyết”, miệng bà gài hương
Mình bà mềm nhũn không xương
Ưỡn à ưỡn ẹo như đương… nhẩy đầm!
Dăm cô tấu lậy lầm rầm:
- “Cậu” ban lộc nắm tiền cầm trong tay
Phưng phưng gió thổi rung cây,
Dưới khe cá lội, chim bay trên ngàn
Trên ngàn bà ngàn mái ngàn me
Ngàn giang ngàn “túc”, ngàn “te” ngàn vầu…
Dăm ba cô “tố lữ” theo hầu
Cô xe chỉ thắm cô xâu hột vàng…
Múa thanh gươm gỗ nhịp nhàng
“Cậu” ấm, “cậu” ứ, “cậu” choàn mấy câu
Bỗng nhiên “cậu” vội “thăng” mau
“Cậu” chuồn, nào có gì đâu, ông nhà
Quát: Về! “Cậu” đớ người ra
Bỏ thần, bỏ thánh, “cậu bà” theo ông…
Tẽn tò mấy chú thanh đồng
Đoái nhìn bóng “cậu theo chồng” mà cay
Phưng phưng gió thổi rung cây
Con công đệ tử mặt ngây cán tàn
Gió lùa Điện phủ tuyênh toang,
Sôi chè hạ bệ, hương tan mơ hồ…
TRƯƠNG-LINH-TỬ
ĐÀO MINH DIỆU XUÂN st
ĐÓN XUÂN
Tết đến bông hoa nở rộn phường
Mừng Xuân vui vẻ cả quê hương
Chim xanh ríu rít trên cành lá
Sắc đẹp phô trương khắp nẻo đường
Đất nước hòa bình an bách nghiệp
Gia đình hạnh phúc đón mười phương
Đầu năm Ngũ Phúc Lâm Môn hội
Vạn vật hân hoan đến lạ thường...
Thanh Châu
MỪNG TẾT GIÁP NGỌ 2014
Nắng ấm về đây,chiếu sáng màu
Êm đềm gió thoảng lướt cành dao
Giàu sang thể hiện xinh nhung lụa
Hạnh phúc dâng lên thắm má đào
Trừ tịch hương thơm bay bát ngát
Giao thừa tiếng pháo vọng xôn xao
Thi nhân khai bút ghi dòng cảm
Đón Tết ngày Xuân rượu rót chào.
Thanh Châu
Đóa Hồng Valentine

Những đóa hồng anh gởi sáng nay
Valentin một thoáng mơ say
Hồng hoa đỏ thắm hương nồng tỏa
Lặng lẽ ân tình mộng ngất ngây 

Cánh nhỏ hồng nhung xinh mượt tay
Vô tình nhớ lại thuở thơ ngây
Lời anh ngỏ, nhẹ nhàng xưa đó,
Nhớ nhé tình ta giấc mộng đầy...

Đã biết bao ngày mộng lắt lay
Tình ta thắm thiết vẫn mơ say
Valentine ngập tràn nhung nhớ
Cảm tạ đời ngày mộng tuyệt vời...

Hãy giữ cho nhau tình mật ngọt
Quên đi sóng gió bóng chiều lay
Tình ta ấm áp đời giông bão
Nhạc khúc tình vui... chẳng nhạt phai...
Phạm Thị Minh-Hưng
*

VALENTINE ẢO MỘNG

Dấu yêu hỡi mùa vàng son còn mãi
Trên má hồng, mắt biếc nụ son môi
Tình chất đầy trong khu vườn kỷ niệm
Dù tương phùng hay lúc đã chia phôi

Sợi tóc ngày nào trao nhau huyễn tuyệt
Vẫn còn đây bước vạn nẻo thăng trầm
Trong cơn mơ lạc vào vô cùng tận
Ta gặp nhau rồi, dẫu choáng váng hư không!

Đời xô ngã tình ta thành xa lạ
Tảng băng buồn bỗng lạnh ngắt dung nhan
Hai cuộc đời xa - Tình như mục rã
Trái tim Em biết gõ nhịp hoang đàng

Mùa Valentine vẫn hoa Hồng vang đỏ
Anh đi, bỏ lại hoang vắng - sầu miên man
Hoa vẫn ngát hương, nhớ thương đã cũ
Em một mình... Ảo mộng đến trăm năm...
Phạm Thị Minh-Hưng
*
HIẾN DÂNG
“Tình yêu là dâng hiến”
(TAGORE)
Anh không tặng hoa cho em đâu
Làm gì có loài hoa nào nói được bao điều anh muốn nói
Dẫu là hoa hồng thắm đỏ
Hay là hoa lan kiêu sa
Khi trái tim anh đang hát ca
Cùng những vần thơ kết thành lẵng hoa đẹp nhất
Dành tặng riêng em
Trao tay rồi anh còn muốn nói thêm
Chỉ một lời thôi: Dâng hiến
Chỉ một lời thôi: Hiến dâng!
Lê Nguyên
OFFRIR
"Aimer c'est offrir"
(TAGORE)
A toi je n'offre pas la fleur
Il n'y a aucune espèce de fleur qui peut dire les choses
que je veux te dire
Même si c'est la rose rouge foncée
Ou l'orchidée fastueuse
Quand mon coeur est entrain de chanter avec mes poèmes,
tressant la plus belle des corbeilles de fleurs
Réservée pour être offerte à toi seule
En te la remettant, je veux encore te dire
Un seul mot : offrir
Et offrir de nouveau!
LÊ NGUYÊN
MỘ KHÚC
Ở NÚI CHƯ GIUNG

Rồi mai thác vẫn rì rào 
Rừng chưa trở lá cũng đau ít nhiều
Lối mòn giấc mỏng thiu thiu
Chiều sương lũng vọng đìu hiu tiếng buồn
Chia tay con nước xa nguồn
Cây khô ngón lạnh em ruồng rẫy đi
Rồi mai trong cuộc yêu vì 
Vàng hong tuổi lạ lấy gì nhận nhau?
Thôi liều với đỉnh non cao
Ngồi im nghe đá bạc màu tuyết sương.
Thiếu Khanh
Chư Giung, 1967
(Nghìn Xưa Để Lại)
Đính chính
trong bài Xuân Tây Bắc Số 92 trang 68
1. Khổ thơ thứ 4:
Tiếng thoi đưa nhịp nhàng bên bản nhỏ
(thay chữ “bên” là chữ “vui”)
2. Khổ thơ thứ 6:
Bên bìa rừng tiếng chân họa mi hót
(thay chữ “chân” thành chữ “chim”)

MIỀN TRUNG MẤT MÁT.....

Bão lại đổ vào miền trung ồ ạt
Người gồng mình, đất sạt lở… thiên tai
Cuộc sống bình yên nay bị lũ cuốn trôi
Người lương thiện mà sao trời nỡ hành như vậy?

Không ai biết nơi đây rồi sẽ xảy ra điều gì
Hay ngày mai trong nhà ai còn ai mất
Những ngôi nhà chân không bám đất
Biển nước mênh mông chới với những cánh tay


Bầy lợn, đàn gà… tan tác, giờ đây
Gió bẻ gãy những tân cây tan nát
Những đứa bé tha hương đói khát
Không áo quần, răng lập cập đánh vào nhau

Bão lũ miền trung gây bao cảnh thương đau
Oan nghiệt thay đã bắt em chọn lựa
Đời này, chúng còn được gặp Mẹ Cha bao lần nữa?
Những mất mát ùa về trong đầu óc trẻ thơ

“Mất cha ăn cơm với cá
Mất mẹ liếm lá gặm xương”
Ôi! thiêng liêng hai tiếng quê hương
Mà không phải lúc nào cũng là “chùm khế ngọt”

Những năm tháng gần đây liên tục
Tiễn người thân… lần lượt nghỉ ngoài đồng
Mùa bão rồi qua đi, con có biết không?
Còn nhân tai đã cuốn theo “niềm tin” đi mất
LÊ MINH CHỬ (18.11.2013)
Sắc Xuân Hồng
(Kính tặng PN VN)

Khi viết về Bà
Con vô cùng xúc động
Vòng tay Bà trao ấm áp tuổi thơ
Một đời gian lao nuôi Mẹ, chăm cháu
Tuổi XUÂN HỒNG gói trọn những ước mơ!

Khi viết về Mẹ
Lòng con ấm áp lạ
Dẫu cuộc đời Mẹ gánh nhiều đắng cay
Vất vả gian nan cùng tháng rộng, năm dài
Mang XUÂN HỒNG cho các con hạnh phúc

Khi viết về Chị
Những người chị dịu hiền
Rạng rỡ nụ cười tươi thắm nét duyên
Góp XUÂN HỒNG cho tuổi thơ huyền dịu
Đẹp nết, đẹp người, tợ những nàng viên

Khi viết về Cô
Cô giáo ngày xưa
Nét chữ đầu đời cô cầm tay nắn nót
Nụ XUÂN HỒNG cô luôn dành cho trẻ
Nhớ thương sao – nói mấy cho vừa!

Khi viết về Con
Một người nghệ sĩ
Đem tiếng hát lời ca sưởi ấm cuộc đời
Miệt mài, cố công đêm ngày không ngơi nghỉ
Rây rắt XUÂN HỒNG đến khắp muôn nơi

Khi viết về
Những người Phụ nữ Việt Nam
Trung hiếu, nghĩa tình, nhân hậu, đảm đang
Xã hội, gia đình đôi vai gánh nặng
Xây đắp XUÂN HỒNG cho xã hội an khang!
XUÂN VÂN
MỪNG THỌ MẸ

Mẹ là gương sáng đời con
Tam tòng tứ đức sắt son vẹn tuyền
Xứng danh trời bể mẹ hiền
Đường đời can đảm trung kiên một lòng

Thương đàn con trẻ mặn nồng
Phụng thờ tiên tổ cha ông chu toàn
Việc nhà việc nước lo toan
Khó khăn vất vả không than một lời

Cây cao bóng cả tuyệt vời
Nuôi con công đức ngàn khơi trập trùng
Khiêm nhường mẹ sống thủy chung
Chở che dạy dỗ hiếu trung đủ đầy

Đối nhân xử thế thẳng ngay
Gia đình đầm ấm vui vầy bên nhau
Bữa ăn thanh đạm cháo rau
Sớm hôm chăm sóc trước sau thuận hòa

Bà con cô bác gần xa
Tình làng nghĩa xóm ruột rà cao thâm
Luyện rèn trau chuốt chữ Tâm
Thanh tao nhã nhặn lặng thầm khiêm cung

Chúng con yêu Mẹ vô cùng
Khắc ghi công đức – lắng chùng phím tơ
Mẹ là nhà giáo nhà thơ
Mông mênh trời biển – bến bờ là đâu?
NGÀN PHƯƠNG
Thuỵ miên

Chìm vào giấc mộng hoàng hoa
Con tim nhỏ bé mù lòa ngẩn ngơ
Lục bình tím lịm trời thơ
Xuôi tay phó mặc ước mơ không thành

Mỏi mòn nỗi nhớ mong manh
Niềm tin gãy vụn năm canh muộn phiền
Vẫn đam mê suối tóc huyền
Nét mi hạ giới – lâm tuyền chênh vênh

Nẻo xa mây trắng bồng bềnh
Sáo diều réo rắc hồn thênh thang buồn
Chơi vơi thác lũ mưa nguồn
Mảnh trăng sơn cước quay cuồng đong đưa

Bước chân về lại ngày xưa
Rêu phong phủ kín – thu chưa hẹn thề
Chim lìa tổ lạnh tái tê
Long đong lạc hướng biết về nơi đâu

Mong manh nước mắt tình đầu
Vời trông vạn dặm vó câu rã rời
Tạ ơn ai suốt một đời
Bóng hình xa tít – trùng khơi ngậm ngùi

Đành quên cay đắng ngọt bùi
Tìm vào kỷ niệm – chôn vùi xuân xanh
NGÀN PHƯƠNG

NỬA ĐÊM NHỚ EM

Một năm Anh bệnh bất an
Tưởng Anh đi trước Chúa ban phục hồi
Bất ngờ Em lại lìa đời
Mọi người bỡ ngỡ chẳng lời trối trăng
Bỏ Anh cô độc khó khăn
Ra vào chẳng thấy nói năng hằng ngày
Sầu đong càng khắc càng đầy (Kiều)
Bao người chia sẻ buồn này chẳng vơi
Yêu Em… thuở bán đá vôi
Sáu mươi năm ấy khó vơi nỗi buồn
Nhớ Em không ngủ lệ tuôn
Nhớ Em trung hiếu càng buồn liên miên
Nhớ Em nhiều nhất nửa đêm
Nhớ Em lắm nỗi khó quên đoạn trường
Thay Anh Chúa gọi Em thương
Hẹn Em gặp chốn Thiên Đường mai sau
Tạm Biệt
Mùa Phục Sinh 2011
BÁ KHOÁT
Một mình Một bóng
                                Tặng Mạc Công Khôi

Chiều về chầm chậm, mây nằng nặng
Trên bếp nhà ai khói quyện sương
Tôi đi lững thững bên sông vắng
Tìm dấu chân người bạn mến thương

Trên cát, dấu chân gió xóa mờ
Sông quen oàm oạp vỗ lên bờ
Thiếu bạn, mình tôi bên chiếc bóng
Nhìn dòng sông chảy, ánh trăng mơ

Trăng sáng mấy lần in hai bóng
Nghiêng dài trên bãi cát chân đê
Khuya rồi, gió lạnh gai người, đứng
Vui chuyện văn thơ chẳng muốn về

Trăng sáng đêm nay in một bóng
Nghiêng dài trên bãi cát chân đê
Khuya rồi, tôi đứng như đinh đóng
Nhìn mãi vầng trăng chẳng muốn về…
Hà Nội, 15.9.1962
VŨ ĐÌNH HUY
ALONE WITH
ONE’S OWN SILHOUTTE
To Mạc Công Khôi
TEvening came slowly, clouds were rather heavy
Over the kitchen of someone’s house, smoke mingled with dew
I lounged about beside the so deserted river
Looking for footprints of my so beloved friend

On the sand, footprints were blurred by the wind
Familiar waves struck with lapping against the shore
Lacking you, I’m alone with my own silhouette
Looking at the flowing river, and the dreamy moonlight

The bright moonlight had several times reflected our two silhouettes
Leaning lengthily on the sandy beach at the dike base
It was late, and the wind blew chilly while we stood
Having a so good time with literature and poetry that we didn’t want to go back

Tonight the bright moonlight reflects only a sole silhouette
Leaning lengthily on the sandy beach at the dike base
It was late, I stood like being nailed
Constantly looking at the moon, without wanting to go back…
Hà Nội, 15.9.1962
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN 
L Ẩ M C Ẩ M
Nhiều khi tôi tự hỏi mình là gì trong cõi người tỉ tỉ
Mà đăm chiêu nghĩ ngợi suốt tháng ngày
Sao không ca vui với gió thổi mây bay;
Nhào xuống biển rong chơi với lũ cá trời phóng khoáng.

Nhiều khi tôi tự trách sao không làm ly ca fé mỗi sáng.
Với bạn bè hay chí ít với cánh phượng trên cao
Hay nhào vội ra cho kịp thoáng mưa rào
Vừa đủ ướt, để hong khô khi nàng mưa vừa cười cười đi khỏi.

Nhiều khi tôi muốn ném bang bang hòn sỏi
Cho nhảy lưng tưng trên phẳng lặng mặt hồ
Như những chú bé của thuở rất xa xưa
Để tìm lại chút thơ ngây mà thời gian đã lạnh lùng tước bỏ.

Nhiều khi tôi nghĩ sao không như ngày xưa, có một đêm thả bộ
Từ trung tâm thành phố lếch thếch mãi mới về
Trong cái lành lạnh, cái thôi miên của không khí giao thừa
Và có thể còn chưa về nhà,
              mà lại điên điên ngồi đâu đó làm ly ca fé nửa sáng.

Nhiều khi tôi tiếc là đời mình vắng lặng
Chỉ có bút chì và mảnh giấy con con
Ghi mọi thứ - mà mọi người bảo là lẵng nhẵng, lăng nhăng -
Chả ra làm sao cả khi nhịp đời đi vội vã lắm.

Tôi chả biết làm sao khi đời còn rất ngắn:
Mắt đủ xài giỏi lắm chỉ dăm năm
Miệng có tía lia, thì cũng có lúc… sưng mồm
Rồi như thóc kia, lại lặng yên, vì bản thân là thóc.

Tôi chả biết làm sao, chỉ mong lòng không phai nhạt
Với những gì đã gắn bó - thật riêng -
Dẫu qua đi những nắm bắt đời thường
Thì đành chịu, vì ôi! Tôi là mẫu người như vậy đó.
LAM TRẦN 28.04.2013

Nhận xét