SẦU THU
Có gì hiu hắt lắng tâm tư
Sầu thương như ướt đẫm sương mù
Nhìn mưa tơi tả trên cành lá
Tháng mười mưa mãi, gió hoang vu
Thu ở đâu rồi thu dấu yêu
Bỗng dưng nhung nhớ úa trong chiều
Có vạt nắng tàn che ngõ vắng
Cho lòng mang nặng nỗi cô liêu
Thu đến rồi đi, thu hững hờ
Hồn thu vương vấn lá tương tư
Tàn phai sắc thắm heo may lạnh
Lá vàng úa rụng, chiều bơ vơ
Thu hỡi, thu ơi - Thu có nghe
Tình thu lờ lững đến bao giờ
Ước ao tình mãi xanh muôn thuở
Đừng như Thu vàng võ, ảo mờ...
Phạm Thị Minh-Hưng
**
Đôi phương cách trở
Người ở đầu sông, kẻ cuối sông
Vì chưa thắt chặt mối tơ hồng
Đường xuôi ngược vẫn ngăn đê đập
Bước lại qua còn vướng bẫy chông
Nấn ná, Trời chưa thay đổi ý
Triền miên, Đất cũng chối hài lòng
Sông Ngân vạn thuở hai bờ cách
Ô Thước bao giờ nối nhịp thông.
Vì chưa thắt chặt mối tơ hồng
Đường xuôi ngược vẫn ngăn đê đập
Bước lại qua còn vướng bẫy chông
Nấn ná, Trời chưa thay đổi ý
Triền miên, Đất cũng chối hài lòng
Sông Ngân vạn thuở hai bờ cách
Ô Thước bao giờ nối nhịp thông.
Thanh Châu
Tiếng thời gian
Vạn vật về chiều lẫn cỏ cây
Hoàng hôn ngả bóng ánh vơi đầy
Sương sa quạnh quẽ mờ thôn ấy
Gió thoảng mênh mang lộng chốn nầy
Nghĩa cũ thân thương đâu dễ lãng
Tình xưa vắng bóng khó làm khuây
Chiều thu gợi cảm nhiều mong nhớ
Tri kỷ phương trời có hiểu đây.
Hoàng hôn ngả bóng ánh vơi đầy
Sương sa quạnh quẽ mờ thôn ấy
Gió thoảng mênh mang lộng chốn nầy
Nghĩa cũ thân thương đâu dễ lãng
Tình xưa vắng bóng khó làm khuây
Chiều thu gợi cảm nhiều mong nhớ
Tri kỷ phương trời có hiểu đây.
Thanh Châu
NỤ CƯỜI ANH
Em bảo rằng “Sắp Tết rồi đó anh!”
Anh cười tươi…
nồng nàn, thắm thiết.
Nhớ thói quen dạo chợ hoa ngày Tết
Em chọn cành đào, anh thích nhành mai.
Em bảo rằng: “Sẽ gói bánh năm nay
Dù bận rộn, dù vô cùng mệt mỏi
Dù không ngon như bánh xưa mẹ gói…”
Anh chỉ cười…
khuyến khích, ủi an.
Em bảo: “Sẽ về ăn Tết ở Việt Nam
Để tìm lại quán kem buổi đầu mình gặp gỡ
Để quay lại con đường có hàng me lá đổ…”
Anh lại cười…
nỗi nhớ chơi vơi.
Em bảo rằng: “Em phải xa anh thôi
Không hẹn trước một ngày quay trở lại
Biết chừng đâu sẽ là xa mãi mãi…”
Anh vẫn cười…
mắt bỗng thấy rưng rưng.
Chia tay nhau
Chân em bước ngập ngừng
Cố ngoảnh lại để nhìn thêm lần nữa
Nụ cười anh vẫn nồng nàn, cháy lửa
Sao trong em lạnh giá đến vô chừng?
Ôi khói hương lờ lững đến không cùng!…
GIÁNG NGỌC (G.Đ.)
Thủ thỉ
Suốt chín tháng mười ngày trong bụng mẹ.
Ngày nào con cũng nghe mẹ ca cẩm đủ điều.
Thêm cái ti vi phát đủ thứ eo xèo.
Rồi cả lời than phiền từ bố, sau một ngày vất vả…
Liên quan tới con là sữa, là chi ly khăn, tã
Là túi tiền của bố mẹ đáng thương
Thật với mẹ, con chẳng nghĩ đến thân con
Mà nghĩ nhiều đến mẹ cha thời gạo trâu củi ghẻ!
Nào đã xong đâu, có lúc con ốm như, hình như phải thế
Ít lắm, theo con, những bác sĩ chính hiệu lương y
Mà nhiều lắm, cũng theo con nghe, thuốc dỏm,
thuốc bá láp có dầm dề…
Không chỉ nơi cửa tiệm mà còn đầy trong miệng môi thầy thuốc!
Bởi vậy tại sao chúng con sinh ra thường hay khóc
Vì kẻ ra đời, cứ kẻ trước người sau
Lấy cái đích là giàu có, ghế cao
Mà làm mọi sự sao cho đời mình đừng lấm đất
Vì đất chỉ dành cho người cạp đất
Chẳng dành cho ai miệng hét ngang trời!
Mẹ xem xem, làm gì có của rơi
Cho người cùng khổ, vì tất cả đã được người ta vơ và vét
Những gì còn lại chỉ là thua cùng thiệt
Đè nặng trên lấm láp, cỡ mẹ, cha!
Chuyện đi học, con biết mẹ chẳng nề hà
Cha cũng cố cày sao cho con có thể vào trường
dù chỉ là mẫu giáo.
Chuyện đơn sơ, chuyện đương nhiên mà lại là chuyện cơm gạo.
Là chuyện bán buôn, mà kẻ khó chẳng có cửa để mua.
Rồi loanh quanh mãi vẫn chuyện hơn thua
Nhà dột nóc mãi mãi là nóc dột!
Còn cả tỉ thứ, con nít con còn biết
Vì con có tai, và Thượng Đế lại thêm thắt cho có quả tim.
Có cả đầu, và bộ óc dẫu còn non
Cũng tiền định con người phải khác xa loài thú
Hơn thế nữa, đã gọi là người thì đừng bao giờ nỡ
Đối xử tệ, tàn với đồng loại được gọi là “nhân”
Huống chi còn cái nghĩa đệ - huynh
Người ta phải học khi mặc quần còn thủng đít
Con nghe nói ở mấy nước gì gì xa tít.
Xử tệ với vật nuôi, đã có chuyện ra tòa
Mà có nơi, sao con người tuy miệng cứ lu loa
Nhân với ái, mà thượng cẳng chân, hạ cẳng tay không biết mệt.
Cứ kẻ lớn hiếp người bé, chuyện không bao giờ hết…
Và lây lan như vi rút của thời đại văn minh
Sao người ta cứ bán nào lựu đạn, dao găm
Để mà thụi vào nhau rồi ti vi ti veo
tha hồ mà đưa tin nghe thấy tức
Sao người ta cứ bán máy bay, xe tăng hàng loạt
Có lẽ vì người ta đẻ quá nhiều
Nên làm chết bớt đi, vả lại chẳng có chuyện gì tiêu
cho hết cái đống tiền làm ra từ mồ hôi của kẻ khác!
Sao người ta cứ muôn đời thèm khát
Được yên vui, mà trái đất mấy khi được tràn đầy
Con nghĩ, ấy là vì nhân loại thiếu tình yêu
Dù mỗi người khi sinh ra đều được no điều ấy
từ bầu thơm sữa mẹ.
Nếu cứ yêu như mẹ yêu con như thế
Thì chẳng bao giờ có chết chóc đớn đau.
Chẳng gian tham, không dọa dẫm, mặt ngựa đầu trâu
Mà chỉ có nụ cười trong vũ trụ.
Nghĩ thế nên, con không muốn ra đời nữa
Cứ trong lòng mẹ, con đã thấy niềm vui
Ra đời làm chi khi niềm tin đã chột, thui
Ra đời làm chi, khi con rồi cũng thành như thế!
Nhưng con biết, mẹ ơi, con không thể
Mãi trong lòng êm ái của mẹ cha.
Mà phải ra đi với hy vọng chan hòa
Rằng con người phải đổi thay,
nếu không trái đất này chỉ còn toàn khủng bố.
Trước khi ra đời, con xin mẹ, cha luôn hãy nhớ
Đừng cho con uống sữa tào lao,
vì chắc rằng con sẽ biến thành gã bất nhân.
Và khi ấy, bài thơ này cũng tào lao như sữa mà con vô tình uống!
Mừng Thọ
Chúc mừng các cụ gần xa
Tuổi cao mà vẫn như là đương trai
Vẫn còn mắt phượng mày ngài
Vẫn còn da thắm vóc hài như xưa
Chuyện trò còn dẻo như tơ
Đêm ngủ thẳng giấc còn mơ mấy lần
Còn trời còn đất còn Xuân
Sức khỏe còn tốt tinh thần còn cao
KHÁNH HÀ
HỒI ỨC mong manh
Thuở ấy gió vờn mái tóc xanh
Bâng khuâng tia nắng lạ xuyên cành
Tình ngây thơ đẹp như hoa thắm
E ấp mỗi lần hẹn gặp anh
Em nào nghĩ đến chuyện ly tan
Sụp đổ lầu mơ mộng ngút ngàn
Nửa mảnh trăng sầu rơi đáy nước
Thôi đành dang dở chuyến sang ngang
Đổ vỡ héo hon giấc mộng đầu
Sương rơi thổn thức suốt đêm thâu
Định mệnh cách chia muôn lối rẽ
Thuyền thơ phiêu bạt đến nơi đâu
Tháng ngày đơn lạnh hững hờ qua
Thầm đếm sao sa mắt lệ nhòa
Lá đổ muôn chiều thu quạnh vắng
Tim sầu đứt đoạn bản tình ca
NGÀN PHƯƠNG
BẾN MƠ
Ngựa phi qua chín tầng mây
Cát vàng gió cuốn đong đầy xót xa
Ngựa phi xé ánh trăng ngà
Dặm ngàn giông tố vỡ òa tiếc thương
Ngựa phi gãy vụn đêm trường
Rủng rủng nước mắt vấn vương mộng đầu
Ngựa phi lướt giọt mưa ngâu
Ngưu Lang Chức Nữ khóc sầu chia ly
Ngựa dừng bước dưới rèm mi
Vó câu rời rã – biên thùy cách ngăn
NGÀN PHƯƠNG
10/8/2006
RA TRƯỜNG
Phượng đỏ chói chang,
Bàng xanh biếc lá,
Tiếng ve xối xả,
Trống trường ngân vang.
Chúng ta ra trường
Ngẩng đầu, bước thẳng!
Đường chúng ta đi
Như tia sáng qua thấu kính phân kỳ
Mở rộng mãi đến chân trời ấm nắng!
Hà Nội, 22.6.1962
VŨ ĐÌNH HUY
THE END OF THE CLASS
The glaring red flamboyants
The bluish malabar almond tree’s leaves
The pressingly cicadas’ chirping
The school’s drum that’s resounding.
We got out of school
Holding our heads high, we stepped straight forward!
The way we’re walking on
Is like a light beam going through a diffusion lens
That’s wide opened up to the warm and sunny horizon!
Hà Nội, 22.6.1962VŨ ĐÌNH HUYTranslated by VŨ ANH TUẤN
Ý NGHĨA CUỘC ĐỜI
Tôi tự hỏi: Thế nào là sống, chết?
Tôi nghĩ nhiều đến ý nghĩa cuộc đời
Sống vô tư, tôi không hề được biết
Dù tuổi xuân chưa đến hai mươi.
Vầng trán tôi hằn vết nhăn suy nghĩKhuôn mặt xương già trước mấy tuổi đời.Tôi muốn sống cuộc sống đầy giá trịVà chết đi vì hạnh phúc loài người.
Tôi không thể nằm yên chờ cái chết
Đến giường tôi âm ỉ giết tôi dần.
Tôi sẽ chết giữa lúc đang làm việc
Trong căn phòng-thí-nghiệm-hóa yêu thân.
Dòng chữ viết còn ánh ngời nét mực,Tôi hóa đá trên ghế ngồi quen thuộcĐầu ngẩng cao, tay bút vẫn không rời,Miệng như cười chào cuộc sống xanh tươi…
Hà Nội, 7.1962
VŨ ĐÌNH HUY
THE MEANING OF LIFE
I’m asking myself: “What’s meant by Life and Death?”
I’ve been thinking a lot about the meaning of life
And I’ve never known what’s living candidly
Even though I haven’t reached twenty years of age,
Thinking so much my forehead is full of wrinklesMy bony face is several years older than my own ageI’ve been wanting to live a valuable lifeAnd die for the sake of Mankind’s happiness.
I simply cannot lie still, awaiting for Death
To come to my bed and kill me little by little.
I’ll die while I’m working
In my cherished Chemical Laboratory.
The written sentence is still glowing with inkI turn into stone on my familiar seatHolding high my head, while the pen is still in my handMouth smiling, seeming like greeting the green life…Hà Nội, 7.1962VŨ ĐÌNH HUYTranslated by VŨ ANH TUẤN
ĐỪNG RƠI LỆ ….
Có thời khắc - với tâm hồn tôi là niềm vui an ủi:
Mọi cái mong manh, nhưng đã hửng mầu xanh!
Có thời khắc của ngày thu tàn lụi,
Với tâm hồn tôi cũng gần gụi thân tình.
Ngập ngụa khắp nơi, nhưng vẫn muốn tìm về đầm trũng,
Mưa bốn bề, mà vẫn muốn đến với dòng sông,
Và trên dải bờ sập sùi mưa nắng
Căn nhà gỗ izba buồn giữa những con thuyền.
Bay tơi tả, lá trôi theo dòng nước
Đi ngang bên những bờ giậu, tán cành hoang….
Trong những ngày này với tôi cả công việc,
Cả những cảnh tình mất mát quý nào bằng.
Đừng rơi lệ trên gộc cây đầm trũng
Bởi vì tôi quá nóng nẩy ngỏ lòng,
Khi tôi chết – và thân tôi giá lạnh,
Bấy giờ em hãy khóc, hỡi người thương!
Nikolai Rubtxov - Thúy Toàn dịch
Nhận xét
Đăng nhận xét