THƠ NGUYỆT SAN_89

Dòng Thu 
Heo may thoảng nhẹ: thu sang
Lá bay lả tả, lang thang mây lồng
Cúc vàng lác đác đơm bông
Lối xưa phố vắng, bến sông… hững hờ
Dòng thu tím ngắt, đợi chờ
Tình ta là những vần thơ lỡ làng
Tình ơi, tình đã sang ngang
Ánh trăng bàng bạc võ vàng cùng thu
XUÂN VÂN
N.SAN 88

*
TRĂNG MƠ

Ánh trăng vằng vặc lung linh
Ánh vàng ảo mộng, cõi tình chơi vơi
Gió bay nhẹ lá vàng rơi
Mơ màng ngỡ bước chân ai qua mành

Tình ơi, biết có còn xanh
Xanh màu ước hẹn mong manh thuở nào
Tình trang vở mới ngọt ngào
Mơ màng áo trắng, chiêm bao một thời

Trăng vàng, vẫn ánh trăng ngời
Tìm đâu bóng dáng xa khơi, ngậm ngùi
Vấn vương chi nữa, ơi người!
Bên trăng một bóng, lẻ loi, bẽ bàng...

Xa rồi tháng mộng ngày vàng
Còn chăng kỷ niệm, muộn màng, hư vô
Hồn trăng lạc bước vào thơ
Gởi bao nỗi nhớ bên bờ dở dang

Tiếng đàn ai, khúc thở than
Xanh xao giấc mộng, canh tàn, hồ mơ.
Phạm Thị Minh-Hưng
29/3/2013 
*


VỊNH THÚY KIỀU

Sắc tài bạc mệnh nỗi đầy vơi
Như cánh chim côi cánh rã rời
Mỏi tiếng kêu sương, sương chắn lối
Buồn tình gọi gió, gió đưa khơi
Tri âm mấy lượt, tri âm hận
Khắc nghiệt dai dằng, khắc nghiệt chơi
Nhẹ dạ tin người, người phản trắc
Tiền Đường dun rủi gặp cơ ngơi

Bèo trôi, bọt nổi cuốn theo dòng
Bạc mệnh nhờ Trời vẫn đoái trông
Trách gã Sở Khanh bôi mặt trắng
Khen chàng Họ Thúc cứu môi hồng
Hoạn Thư ghen gió, tuông nắng hạ
Từ Hải mở lòng, sưởi tuyết đông
Chấm dứt Tiền Đường cơn hoạn nạn
Cao xanh kết nối đẹp đôi lòng
THANH CHÂU
*
Tiến Tới Tương Lai

Việt Nam đất mẹ của ta
Non sông cẩm tú bài ca hữu tình
Việt Nam – tạo hóa công trình
Biển ôm ấp núi có mình có ta
Núi cao biển rông bao la
Anh đưa em về đây
Xóa đi từ nay
Những căn nhà ổ chuột
Cơ hội đổi đời và tình yêu tha thiết
Anh đưa em về đây
Chung sức dựng xây
Ước mơ bao ngày, đất nước mạnh giàu
Sự nghiệp vinh quang
Trí tuệ Việt Nam
Ta biết làm giàu cho mình cho tổ quốc
Cống hiến sự hồi sinh chuyển mình đất nước
Chúng ta về đây
Dựng xây công trình mới
Tàu Việt Nam
tiến tới tương lai
LÊ MINH CHỬ

Tình khúc giao mùa 1

Người nào có nói gì đâu
Sao ta bỗng thấy bể dâu rã rời
Bến tình xa ngút ngàn khơi
Thuyền thơ lẻ bóng bên trời chiêm bao
Bâng khuâng cay đắng ngọt ngào
Đời hai lối rẽ dạt dào cách ngăn
Diệu kỳ diễm tuyệt như trăng
Vẫn loi lẻ - vẫn giá băng một mình
Người mơ hoa quý cung đình
Nên hờ hững với nụ Quỳnh đơn sơ
Người theo đài các phỉnh phờ
Riêng ta – một túp lều thơ chân thành
Mộng xưa – dòng suối mái tranh
Đôi tim bình dị trong lành ấm êm
Ngậm ngùi nhặt cánh sao đêm
Ghép tên người ấy bên thềm rêu xanh
Nhựa non nuôi lá trên cành
Gió thu lay động bức mành tương tư
Thủy chung Phạm Thái Quỳnh Như
Mặn nồng son sắt thiên thư cạn lời
Đầu ghềnh cuối bãi chơi vơi
Cánh buồm nâu khẽ buông lơi nét sầu
Cõi trần vạn dặm về đâu
Thênh thang chùng bước qua cầu ngẩn ngơ
“Trăm năm dù lỗi hẹn hò”
Mảnh tim câm lặng – bơ vơ chuông chùa
Long lanh tình khúc giao mùa
Quạnh hiu ngọn cỏ - gió đùa hương thu
NGÀN PHƯƠNG

Tình khúc giao mùa 2

Trái tim bừng ánh lửa hồng
Xua tan bóng tối mênh mông vĩnh hằng
Xua tan phiền muộn giá băng
Bất ngờ gặp lại vầng trăng hẹn hò

Hàng cây ngơ ngác đợi chờ
Nụ hoa e ấp – duyên thơ ngỡ ngàng
Hình như gió chớm đông sang
Hình như suối đổ mơ màng xa xôi

Tìm về ngày tháng êm trôi
Bến lòng gơn sóng bồi hồi xôn xao
Đi qua cay đắng ngọt ngào
Mới hay đời vẫn dạt dào nghĩa nhân

Lắng trầm – thao thức – bâng khuâng
Ôm choàng kỷ niệm – mùa Xuân tuyệt vời
Bỗng nhiên âm hưởng đất trời
Đong đầy ánh mắt – nụ cười tri âm
NGÀN PHƯƠNG

MỘT NGÀY QUA

Lên chùa một sáng cuối mùa đông
Tìm chốn thanh – u sưởi ấm lòng
Ghé quán bên đường xơi chén nước
Rồi về bên suối bước thong dong

Đối cảnh sinh tình nẩy ý thơ
Ngàn hoa đua nở, liễu buông tơ
Sơn ca bay bổng tưng bừng hót
Uốn khúc dòng trong chảy lững lờ

Lưng đèo, ngồi dưới bóng cây xanh
Khép nhẹ bờ mi, đón mộng lành
Mộng thấy hoa tươi rồi chợt héo
Biến thành con bướm trắng mong manh

Bướm bay, bay tận tít mù xa
Trong bóng chiều rơi, nắng nhạt nhòa
Chân bước đi nghe lòng bịn rịn
Thương hoài hình bóng một ngày qua
THANH PHONG


BỐI RỐI MÙA ĐÔNG

“Bờ sông bên lở, bên bồi,
Bên lở lở mãi, bên bồi bồi thêm”
Ca dao
Rời bên bồi, chở vợ con xuôi biển
Trời âm u, lạnh buốt gió chiều đông.
Em bên lở gọi thuyền… nghèn nghẹn
Anh nhìn em… lửa đốt trong lòng! 

Thuyền cứ đi chăng, có ghé bờ không?
Anh day dứt như một người mắc tội!
Con nước xoáy, mái chèo khua bối rối,
Bên lở, bên bồi chung một dòng sông…
Vũng Tàu, 26.1.1999
VŨ ĐÌNH HUY
PUZZLED WINTER
“One riverside is crumbling, the other one is embanking with deposits
The crumbling side is constantly crumbling, the embanking side continues to embank”
Folksong
Leaving the embanking side and ferrying wife and children downward to the sea
The sky was gloomy and so cold was the winter evening wind
On the crumbling side, You called the boat… with a choky voice
I looked at You… while a fire was burning in my heart!
Were the boat to continue to sail, will it berth?
I was smitten with remorse, like someone who was guilty!
The tide whirled, the oar beat puzzledly
The crumbling side and the embanking side shared a same river…
Vũng Tàu, 26.1.1999
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN
TÀU ĐI TRONG HOÀNG HÔN
Phía Tây sáng áng mây hồng,
Trước tàu, trăng nõn bềnh bồng đằng Đông.
Trời xanh trong, biển mênh mông,
Tàu đi mê mải dù không thấy bờ…
Trên biển Đông, 31.01.1999
VŨ ĐÌNH HUY
THE BOAT SAILING IN THE SUNSET
The Western side was illuminated by rosy clouds
In front of the boat, the new moon was bobbing in the Eastern direction.
Clear was the blue sky, and immense was the sea,
Though not seeing the shore, the boat sailed engrossedly…
On the Eastern sea, 31.01.1999
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN



PHẬN GIÀ!

Như chiến mã thải hồi, đầy thương tích
Nằm phì phò nhớ quá khứ liệt oanh!
Như ghe hỏng, nằm phơi trên bờ cát
Nhớ năm xưa nơi biển cả tung hoành!

Ta bây giờ, thân già vô khối bệnh
Sáng, trưa, chiều, ba cữ thuốc thay cơm!
Con tim nhỏ mấy mươi năm loạn nhịp
Giờ phập phù, thiếu thuốc trợ, không xong!

Yêu ư? Đã bao nhiêu lần chưa tởn?
Nhớ thương ư? Ai đâu nữa mà chờ!
Chân chồn bước, đường tình đi đã mỏi
Đành ngồi ôn dĩ vãng để hoài mơ!
Tâm Nguyện

Bồi Hồi

Ngày tháng cứ vợi đi trong ngăn tủ cuộc đời.
Ta ngẫm nghĩ về ngày xưa bé lắm:
Bút lá tre để mẹ ngày thêm bận.
Giặt cho ta chiếc áo đầy vết mực học trò.

Ngày tháng cứ qua đi với chán vạn chuyện xưa.
Ông nội dắt cháu trai ra xem tàu hỏa.
Ba đi lính về mua quà cho con ăn ứ hự.
Giờ nội còn đâu, và ba đã mỏi gối rồi.

Ngày tháng chẳng xua đi hình ảnh mẹ miệt mài.
Khom lưng gánh hàng rong nuôi bầy con khôn lớn.
Con lớn khôn, mẹ đời thêm chộn rộn.
Nay mẹ già, mà ta chưa chăm chút mẹ dẫu một hôm!

Ngày tháng thoi đưa, ta đã biết giận hờn;
Biết nói dối, thỉnh thoảng còn phì phà ngọn khói.
Biết nhớ nhung, biết buồn đau vời vợi,
Mỗi mùa hè là phượng khóc tràn tim.

Ngày tháng theo tờ lịch trôi, ta nhớ đã dõi mắt nhìn
Kia hình bóng ai về ngang sân nắng.
Người chộn rộn mà lòng ta trống vắng.
Nhớ nhung, và nhung nhớ tiếp nối những đoạn đời.

Ngày tháng mưa rơi, ngày tháng có lúc buông trôi.
Đã có lúc ta mặc cho gió đời đưa phận số.
Rồi trong đêm thâu, nhiều lần ta tỉnh ngộ
Để đứng lên, quả quyết đi trong zíc zắc cuộc đời.

Ngày tháng đong đưa nhưng chiếc bánh vẫn mãi xuôi
Vầng nhăn trán chỉ là vì mặt trời luôn đổ lửa.
Tóc bạc màu mà nhiều đêm còn bỡ ngỡ
Nhớ đến kỷ niệm ngày nào đã chắp cánh bay xa.

Ngày tháng phong rêu theo ánh nắng chiều tà
Ta muốn tìm lại ngày nao miệt mài sách sử
Ta nhớ đã từng rong chơi, mồ hôi tràn hơi thở.
Ngắm mãi trời xanh và ước vọng không cùng.

Ngày tháng ơi, ta biết mi là gã ân cần
Nhưng hãy tạm dừng cho ta xuống xe đời, ngoái lại
Tìm lũ bạn xưa, đây tâm hồn thư thái
Huýt gió những bài ca dạo ấy, mãi còn vương…
LAM TRẦN 24.06.2013

ĐÁM CƯỚI MIỆT VƯỜN

Nhận xét