Đông Sài Gòn
Đông Sài Gòn không đượm màu rét buốt
Cũng chẳng gieo phong cảnh tái tê
Gió heo may loáng thoáng theo về
Làn sương mỏng se lòng bao lữ khách.
Những nụ hoa ấp e chợt bừng thức
Hứng giọt sương mai lấp lánh, bềnh bồng
Những chồi biếc trỗi dậy chào đông
Trời lành lạnh gieo niềm hoài vọng.
Đời cô lẻ - bỗng tim đơn lay động
Mấy đông rồi tình vẫn mãi chia xa
Lòng giá băng mang kỷ niệm nhạt nhòa
Đông ngoài trời sánh sao đông trong dạ.
Xin gởi anh đông miền nắng hạ.
Không giá băng nhiều, cũng chẳng tuyết rơi
Thế mà lòng người vẫn thấy chơi vơi
Mang chút xốn xang, u sầu – nhung nhớ!
XUÂN VÂN
CHÚC MỪNG
Chúc thọ anh em, nhờ vận trắc
Chơi đùa thỏa chí,… luôn tâm đắc
Mừng vui cuộc sống được tình thân
Phú quý gia đình thêm mát mặt
Tuổi lão hân hoan mãi thính tai
Niên già mạnh khỏe càng tinh mắt
Phong lưu xướng họa đến trăm năm
Tình cảm bạn bè bền vững chặt.
THANH CHÂU
ĐÓA HOA TÌNH
Hoa tàn để lại hương
Lá rơi thay chồi biếc
Bước chân người mải miết
Để lại những con đường.
Thời gian để lại gì?
Đâu chỉ là tháp cổ
Đâu chỉ là vô vi
Đóa hoa tình vẫn nở.
LÊ NGUYÊN
GIỌT LỆ MÙA VU LAN
Ngày thơ mẹ tảo tần nuôi
Con thành nhân mẹ đã xuôi về trời!
Để con thương tiếc một đời
Áo cài Hồng Trắng, ngậm ngùi Vu Lan.
Tâm Nguyện
ĐÊM TRĂNG SAO
Anh: trời đêm trong xanh,
Em: vầng trăng sáng tỏ,
Tít tắp vì sao nhỏ:
Cô gái từng yêu anh!
Matxcơva, 01.4.1981
VŨ ĐÌNH HUY
A MOONLIT AND STARRY NIGHT
I: the clear blue sky in the night
You: the so well illuminated moon
A quite tiny remote star
The girl who once loved me!
Moskow, 01.4.1981
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN
ĐÊM TRẮNG
TRÊN BỜ BIỂN
Nước dâng, nước rút tần ngần,
Hải âu bay, đậu, phân vân, ngập ngừng.
Tiễn em mấy bước lại dừng,
Đêm không nỡ tối, em đừng vội đi!
Xanh Petecbua, 6.1981
VŨ ĐÌNH HUY
MOONLIT NIGHT
ON THE SEA-SHORE
Water rose, water ebbed hesitantly
The gull flew, perched, wavered, halting
Seeing you off, I walked a few steps then stopped
The night felt reluctant to turn dark, don’t be too hurry to leave!
St. Petersburg, 6.1981
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN
Nhớ mùa Thu
Tuyết đã tan rồi
Uất kim hương đã nở
Bài thơ về mùa thu rực rỡ
Anh còn chưa kịp viết cho em.
Sao nỡ quên đi chiều ấy êm đềm
Rực rỡ rừng dương vàng tươi sắc lá.
Em thủ thỉ: Mùa thu Nga đẹp quá,
Gió vương hoài sợi tóc thoảng hương bay?
Sao nỡ quên đi con đường sang đây
Giữa hai hàng cây đậu dày hoa tuyết,
Đêm lạnh giá, tay tìm tay tha thiết
Nghe bồi hồi hơi ấm chuyển qua nhau?
Khi chồi bạch dương dồn thắm lên đầu,
Và mầm cỏ non bừng xanh mặt đất,
Anh vẫn nhớ mùa thu vàng đã mất
Mưa vào xuân thấm lạnh mãi lòng anh!...
Matxcơva, 4.1982
VŨ ĐÌNH HUY
RECALLING THE FALL
Snow has melted
Tulip has bloomed
The poem about our meeting in the Fall
I haven’t got time to write for you yet.
How could you have the heart to forget that so serene evening
So radiant was the poplar forest and its freshly yellow leaves
You whispered: so beautiful is the Russian’s Fall
The wind kept in cumbering itself with a flying hair that had a flashing scent.
How could you have the heart to forget the way that led us here
Between two rows of bean trees under dense snow flowers
In the dead cool night, our hands looked for one another
Frettily feeling the warmth that was passed on to us?
When white poplar shoots stuffed reddish colours over our heads
While green grass shoots turned the ground glaring green
I keep on recalling that gone by yellow Fall
And springtime rain always sinks in my heart!
Moskow, 4.1982
VŨ ĐÌNH HUY
Translated by VŨ ANH TUẤN
Tri âm
Vượt vạn dặm đường thăm viếng nhau
Nắng chiều vương vấn ấm vườn cau
Chén trà thanh thoát đầy hương vị
Cánh én liệng vờn chạnh thắm sâu
Thi tứ dâng tràn chưa trọn kiếp
Trầm tư lắng đọng mãi nghìn sau
Chuyện lòng trút cạn quên cay đắng
Giây phút tương phùng xóa bể dâu.
NGÀN PHƯƠNG
Chim cảnh
Nhà tôi nuôi một con chim
Không thấy nó hót, cứ im lặng hoài
Hay là nó nhớ bầu trời
Muốn được tung cánh sống đời tự do
Nhớ thời oanh liệt xa xưa
Rừng xanh một thuở nắng mưa vẫy vùng
Sống cảnh “cá chậu chim lồng”
Cái giá quá đắt, nên không bao giờ…
Phải theo khuôn khổ cứng đờ
Lâu rồi phụ thuộc ngu ngơ một đời
Cuộc sống hưởng lạc ăn chơi
Công hầu, khanh tướng một đời hư không
“Một ngày tù” ở trong lồng
“Thiên thu tại ngoại” sống trong cuộc đời
Ôi chim mày cũng như người
Xổ lồng – Bay đến chân trời tự do.
LÊ MINH CHỬ
* Tôi đã mở lồng cho chim bay về với cuộc sống tự do.
&
LY TAN
Từ khi đời cách núi ngăn sông
Cay đắng bẻ đôi một chữ đồng
Năm tháng xoay vần cơn tiếc nuối
Thời gian mờ xóa giấc mơ hồng
Trăm chiều lá thắm tình ngang trái
Mấy đoạn tơ vò dạ nhớ mong
Hoa bướm chia lìa - Xuân ủ rũ
Sao đành hờ hững đổi thay lòng.
NGÀN PHƯƠNG
Nhớ cụ NGUYỄN DU
Truyện Kiều có mấy trăm năm
Nguyễn Du ngày ấy trở trăn bao điều
Ngày nay đọc lại truyện Kiều
Mà ta vẫn thấy những điều ngày xưa
Ngẫm hay cũng tại ông TrờiSinh ra kiếp nạn thử người trần gianÔi mầm đại họa chưa tanCũng vì đạo đức suy tàn mà ra
Cụ Nguyễn Du ơi!
Hãy đừng buồn
Ngày nay con cháu vẫn luôn nhớ người.
LÊ MINH CHỬ
&
MỘT BÀI THƠ CỦA NGUYỄN BÍNH
RẤT ÍT NGƯỜI BIẾT ĐƯỢC ĐĂNG 71 NĂM TRƯỚC
Xuân tha hương
Gửi chị Trúc
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Ôi! chị một em, em một chị,
Giời làm xa cách mấy con sông.
Em đi giang giở đời mưa gió
Chị ở vuông tròn phận lãnh – cung
Chén rượu tha hương, trời! Đắng lắm!
Trăm hờn nghìn giận xuốt mùa đông.
Chiều qua ngồi ngắm hoàng-hôn xuống
Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng!
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở?
Chị vẫn môi son, vẫn má hồng?
Áo rét ai đan mà ngóng đợi
Còn vài hôm nữa hết mùa đông.
Cột nhà hàng xóm lên câu đối
Em đọc tương-tư giữa giấy hồng.
Gạo nếp nơi đây sao trắng quá
Mỗi ngày phiên chợ một thêm đông.
Thiên-hạ đua nhau mà sắm tết,
Một mình em vẫn cứ tay không.
Vườn nhà tết đến hoa còn nở
Chị gửi cho em một cánh hồng!
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Chao ơi! tết đến em không được
Trông thấy quê hương thật não nùng!
Ai bảo mắc vào duyên bút mực
Sống đời mang lấy số long-đong.
Người ta đi kiếm giàu sang cả
Mình chỉ mơ toàn chuyện viển-vông
Em biết giàu sang đâu đến lượt,
Nợ đời nặng quá gỡ sao xong!
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Tết này… ô! thế mà vui chán,
Những một mình em uống rượu hồng!
Rượu say nhớ chị hồi con gái,
Thương chị từ khi chị lấy chồng.
Cố-nhân chẳng biết làm sao ấy
Rặt những tin đồn truyện bướm ong!
Thôi, em chẳng dám đa-mang nữa
Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng.
Nàng bèo bọt quá, em lăn lóc
Chắp nối nhau hoài cũng uổng công.
(Một trăm con gái thời nay ấy
Đừng nói ân-tình với thủy-chung)
Người ấy xuân già chê gối lẻ
Nên người nóng nả truyện sang sông.
Đò ngang bến dọc tha hồ đấy!
Quý hóa gì đâu một chữ đồng!
Vâng, em trẻ dại, em đâu dám
Thôi để người ta được kén chồng.
Thiếu-nữ hoài xuân mơ cát-sỹ,
Chịu làm sao được những đêm đông!
Khốn nạn! tưởng yêu thì khó chứ,
Không yêu thì thực dễ như không.
Chị ơi! tết đến em mua rượu,
Em uống cho say đến não nùng…
Uống say cười vỡ ba gian gác
Ném cái chung-tình xuống đáy sông.
Thiên hạ: chi nghinh nam bắc điểu
Tình đời: diệp tống vãng lai phong!
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Sương muối gió may rầu-rĩ quá,
Còn vài hôm nữa hết mùa đông
Xuân đến cho em thêm một tuổi
Thế nào em cũng phải thành-công!
Em không khóc nữa, không than nữa
Đây một bài thơ hận cuối cùng,
Không than chắc hẳn lòng tươi lại,
Không khóc tha hồ đôi mắt trong.
Chị ơi! em cưới mùa xuân nhé
Đốt pháo cho thơm với rượu hồng
Xa nhà xa chị tuy buồn thực
Cũng cố vui ngang gái được chồng.
Em sẽ uống say hơn mọi bận
Để hồn về tận xứ Hà-đông.
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Với lá thư này là tất cả
Những lời tâm sự một đêm đông.
Thôn gà eo óc ngoài xa vắng,
Giời đất tàn canh tối mịt mùng.
Đêm nay em thức thi cùng nến,
Ai biết tình em mấy núi sông.
Mấy sông mấy núi mà xa được
Lòng chị em ta vẫn một lòng.
Tết này chưa chắc em về được,
Em gửi về đây một tấm lòng.
Cầu mong cho chị vui như tết
Tóc chị bền xanh, má dậy hồng.
Trong mùa nắng mới sầu không đến
Giữa hội hoa tươi ấm lại lòng,
Chắc chị đời nào quên nhắc nhủ:
- “…Xa nhà rượu uống có say không!”
HOÀNG KIM THƯ st.
Trương Chi - Mỵ Nương
1
Hồn ta bay lên thượng đỉnh trời cao
Theo tiếng hát từ đâu văng vẳng tới
Để từ đấy, nghiêng đầu nhìn xuống dưới
Ta tìm chàng… Nào biết chàng là ai?
Tâm sự gì đây? Thương nhớ gì đây?
Mà nước mắt chan đầy giọng hát?
Chàng cất tiếng... Rung rinh làn sóng bạc
Những vì sao lác đác rụng trên sông
Gió hây hây, gió bay bổng như lòng
Theo gió thoảng, ta nghe hơi chàng thở.
Trăng với nước nh ư cùng ta trăn trở
Dõi tìm chàng… Nào biết chàng là ai?
Là tiên trên thượng giới
Yêu Ngọc Nữ quay tơ
Nên Ngọc Hoàng bắt tội
Đày xuống trần làm thơ?
Là Thế Tử dưới sông
Vì chê cô vợ cá
Bị Long Vương phạt đòn
Đày đến nơi xa lạ?
Hay chỉ là thi sĩ
Với bầu rượu, túi thơ?
A Tú ơi! Em nghe thấy gì chưa?
Kìa tiếng hát… Ôi lời ca diễm tuyệt!
Kìa tiếng hát… Ngả nghiêng vầng mặt nguyệt!
Đêm thẫn thờ, đêm thao thức chờ nghe
Ta ngẩn ngơ, ta say đắm im nghe…
Này A Tú, mở giùm ta cánh cửa!
Mở thật rộng và không cần đóng nữa
Cho thanh âm kia tràn ngập phòng này
Cho ta ôm thật chặt giữa vòng tay
Cho ta ngủ trong lời ru thần thánh ấy.
Hãy tắt hết đuốc đèn đừng thắp cháy
Vì trong ta ánh sáng dấy lên rồi!
Trăng trên trời trải khắp muôn nơi
Hát tiếp đi, hỡi người trên sóng nước!
Ta thầm hỏi -rất nhiều lần- trong đêm thao thức
Có phải chăng… ta đã… lỡ yêu chàng?
2
Mỵ Nương ơi, ta đã… lỡ yêu nàng!
Dù duy nhất chỉ một lần gặp gỡ
Giấc mộng đẹp của nàng đã vỡ
Nàng ngỡ ngàng… Ta khổ biết bao!
Nàng hãi hùng… Ta tủi biết bao!
Ta cay đắng cúi đầu, đâu dám trách?
Ta không phải tao nhân mặc khách
Cũng không là công tử lầu son
Áo chẳng lành vai, cơm chẳng no lòng
Chỉ sống với con đò trên bến vắng
Trời sáng trăng vằng vặc
Nhàn hạ gác mái chèo
Nằm vắt tay mà hát
Không ngờ được nàng yêu!
Quăng chèo trôi theo nước
Ta thề thôi hát ca
Tàn rồi niềm mơ ước
Thương ta, trăng bỗng già!
Mỵ Nương! Mỵ Nương có hay chăng?
Tim ta bỗng chốc như vỡ tan
Nhìn xuống, ngượng ngùng cùng sỏi đá
Ngước lên, tủi thẹn với cô Hằng!
Nàng như trận gió ở trên không
Ta như chiếc lá rụng ven sông
Có ai tát cạn trường giang ấy
Tát hộ trong ta mối hận lòng?!
Mắt khô cạn khi lòng ta đã trắng
Quay lưng đi bỗng bật khóc -Thật không ngờ!
Tự hỏi thầm: “Như thế đã vừa chưa?”
Cây cỏ dưới chân nhìn ta, nhảy múa
Loài rong dại ngóc đầu cao cổ ngó
Chế nhạo ta? Hay muốn dỗ dành ta?
Rơi rụng đi thôi, hỡi ánh trăng ngà!
Ta muốn ngủ trong màn đen tĩnh mịch
Ta nằm xuống không cần ai nuối tiếc…
Ơi Mỵ Nương!...
Ta biết khổ vì nàng!
3
Hãy vén cao lên màn ngọc rèm vàng!
Hãy thắp sáng lên hai hàng bạch lạp!
Cho ta kiếm những gì vừa đánh mất
Tiếng hát chàng, ai cất giấu nơi đâu?
Chàng chết, lòng ta hết ước mơ
Và trăng gầy héo tự bao giờ
Và cỏ và cây tàn úa rũ
Và đò và bến đứng chơ vơ.
Ta chẳng còn thương ai nhớ ai
Đêm đêm vò võ suốt canh dài
Ngồi tựa song lầu nhìn xuống bến
Ta đợi chàng về, theo gió bay…
Son phấn này đây!
Trâm lược này đây!
Ta bỏ hết, không cần dùng đến nữa
Để bôi xóa những đau buồn buổi đó
Để oan hồn chàng thấu rõ tình ta
Muốn kêu lên cho nghiêng ngả trăng già
Muốn đập vỡ sáo ngà, đàn phách ngọc
Cho tất cả muôn loài đều hiểu được:
Ơi Trương Chi!
Em đang khóc vì chàng!
GIÁNG NGỌC (G.Đ.)
Lòng em
Giả dụ lòng em hình chữ nhật
Anh sẽ nhân chiều rộng với chiều dài
Nhưng đâu biết lòng em bao dài bao rộng
Nên ngần ngừ anh sợ nhân sai
Giả dụ lòng em như quyển vở
Ở bên trong ruột giấy trắng ngần
Anh do dự lâu rồi chưa dám mở
E có bài thơ nào chép trước rồi chăng
Và giả dụ một đêm vàng tẩm mật
Lòng em vừa mở cửa gặp lòng anh
Giữa vũ hội hai lòng cùng múa hát
Không thơ anh hoa lá cũng chung tình
Lòng anh chín mời lòng em cắn nhé
(Hãy yêu anh kẻo uổng cả lòng nhau!)
Vui biết mấy khi về nhà dối mẹ
Rằng lòng em bay nón lúc qua cầu.
Thiếu Khanh
(Nghìn Xưa Để Lại)
BÂNG KHUÂNG
Sợi tóc loay hoay rồi nũng nịu
Ngã xuống trên bờ vai loăn xoăn
Ôi chao, ngàn thông reo líu ríu
Như vừa chợt tỉnh giấc huy hoàng…
Ta nghe như gió đan qua gió
Hương ai ngây ngất đến tận hồn
Ta mong cho gió đan qua đó
Lời ta trau chuốt đẫm hơi sương.
Ta ở đây từ em chưa lại
Chẳng bao giờ thấy bóng ai qua
Chẳng bao giờ nhìn theo ai mãi
Cho đến khi em… rất tình cờ.
Có tiếng xạc xào trong lối nhỏ
Phải chăng là tiếng gió vờn qua
Phải chăng là mênh mang hoa cỏ
Cúi đầu chờ gót ngọc thướt tha
Nếu có thanh âm nào vụng dại
Làm giật mình vai nhỏ đàng kia
Thì chắc là tại ta thừa thãi
Những cuồng quay trước bóng ngọc ngà.
Lại gần đây nữa cô em hỡi
Cho ta thổi được chút kiêu sa
Của em, rồi vương trên vời vợi
Đêm về, ú ớ mộng đầy hoa.
LAM TRẦN 28.06.2013
&
Xin Đừng Nhỏ Lệ
Đừng nhỏ lệ làm hồn tôi vấn vương,
Xót xa hoài giọt nước mắt sầu thương
Cõi hồng trần bao ngày tháng vô thường
Xin đừng khóc đời tôi đâu đã hết
Tôi còn đây tình đời làm sao chết
Vẫn ngậm ngùi se sắt giữa trời đông
Tôi còn đây là ngọn gió mát lòng
Là sương đọng mỗi bình minh thức dậy
Là nắng hồng soi rọi mỗi sáng mai
Nắng vui đùa trải thảm dưới chân ai
Tôi vẫn còn đây hỡi người tình mộng
Trong vườn cây xào xạc lá thu bay
Tôi là trăng ve vuốt tấm vai gầy
Là hạt mưa chiều, ướt sợi tóc mây
Là sao sáng, giải Ngân Hà đêm mộng
Là sóng âm vang đùa bãi cát dài
Tôi không chết đâu, chỉ như cơn mộng
Xin đừng nhỏ lệ, giọt lệ đau thương
Có yêu tôi đừng chuốc mối sầu vương
Ta mãi bên nhau, ngày tháng mộng thường...
Xin đừng nhỏ lệ...Tôi đã chết đâu...
Phạm Thị Minh-Hưng
Bài Thơ "Xin Đừng Nhỏ Lệ"
cảm tác theo ý thơ của bài thơ Tiếng Anh sau:
Do not stand bymy grave and weepMary FryeDo not stand by my grave and weep:I am not there. I do not sleep…I am a thousand winds that blowI am the diamond’s glint on snowI am the sunlight on ripened grainI am the gentle autumn’s rainWhen you awake in the morning’s hushI am the swift uplifting rushOf quiet birds in circle flightDo not stand by my grave and cry:I am not there. I did not die.
- Đây là bài thơ duy nhất của Mary Frye
Nhận xét
Đăng nhận xét